Hắn vừa nắm lấy đạo thì chữ nhỏ trên mặt nước đã lập tức biến ảo, hóa thành
một nhiệm vụ hoàn toàn mới: “Nơi này là con đường tiến hóa."
"Hoan nghênh!"
"Bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi đã đủ ưu tú."
"Tuyên bố Nhiệm vụ:"
"Cắn nuốt."
"Xử lý tất cả đồng đội của ngươi, hấp thu sức mạnh của các nàng, từ đó đạt
được khen thưởng càng cao."
"Đây là bước đầu tiên để người trở thành Ác Mộng."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Thượng đế lên tiếng: “-- Kế tiếp, người phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ,
nếu không kẻ địch của ngươi sẽ lập tức phát hiện nơi này không đúng, nó sẽ tự
mình buông xuống để giết người, mà hiện tại ngươi căn bản không thể phản
kháng sức mạnh của nó."
Liễu Bình nói: “Vừa rồi người nói “Kế tiếp, ta phải làm theo yêu cầu của nhiệm
vụ, là vậy sao?"
“Đúng vậy, là “Ngươi phải làm theo yêu cầu của nhiệm vụ."
Thượng để xác nhận.
"Vậy nếu ta không có kế tiếp thì không cần làm theo nhiệm vụ, có đúng
không?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy."
Thượng đế đồng ý.
"Ta đã đưa ra lựa chọn, người chuẩn bị xong chưa?"
Liễu Bình hỏi.
"Vừa chuẩn bị thỏa đáng ---- Thuận tiện nói một câu, điểm thời gian kia ở ba
trăm năm trước, người phải đi đến thời khắc kia mới có thể nhìn thấy nàng."
Thượng để nói.
"Được!"
Liễu Bình vung vẫy Trấn Ngục Đao, toàn lực trảm một cái vào hư không--
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi phát động uy năng
của Trấn Ngục Đao: Trấn mệnh."
"Kỹ năng trước mặt đã cắn nuốt một thẻ bài do thượng để cung cấp."
"Dự Triệu đã được kích hoạt."
ế ắ ắ ẫ ồ
"Đi đến thời khắc người lựa chọn đi, bởi vì giờ khắc này nàng vẫn tồn tại, cho
nên người có thể đi đến quá khứ của nàng."
"Bởi vì người đến quá khứ của nàng, có lẽ ngươi có thể kích phát từ nơi đó, làm
hiện tại và tương lai cùng thay đổi!"
Oanh –– Tất cả mọi thứ chung quanh hóa thành quang ảnh mơ hồ, dần dần hội
tụ thành nước lũ vô biên.
Tất cả quang ảnh nghịch loạn mà đi.
Liễu Bình nương theo sức mạnh của trường đao thanh đồng, bơi ngược dòng ở
giữa con sống thời gian, bay tới nơi cực kỳ xa xôi.
"Có một sức mạnh đuổi theo, là kẻ địch của ngươi, nó đã nhận ra dao động ở
nơi này!"
Thượng để nói.
"Không có việc gì."
Andrea lặng lẽ lên tiếng.
"Sức mạnh kia có thể hủy diệt tất cả, Liễu Bình không ngăn cản được."
Thượng để nói.
"Ta chờ giờ khắc này đã thật lâu."
Andrea lặng lẽ hiện thân, nhẹ nhàng ghế trên người Liễu Bình, miệng niệm tụng
một chuỗi chú ngữ dài.
Thượng đế trầm mặc mấy phút, bỗng mở miệng nói: “Thì ra Hư Ảo Chi Khu
của người đến từ Liễu Bình? Từ từ, rốt cục ai trong các ngươi mới là thánh
linh!"
"Hắn lừa gạt tất cả pháp tắc, thậm chí cả hắn cũng bị lừa, cho nên không ai biết
hắn là ai -- Nói sâu xa hơn nữa, hắn cũng chưa chắc tồn tại, đây là sức mạnh lừa
gạt cực cao -- Đây mới là chân ý của Hư ảo'."
Andrea nói.
"Hư ảo sao?... Thuật pháp mạnh đến mấy cũng không thể đánh trúng người
không tồn tại, thật là diệu."
Thượng để tán thưởng.
Khi nói chuyện, đã không thấy hùng nhân đâu nữa.
Sức mạnh đến từ Mộng Cảnh cũng biến mất khỏi người hắn.
Hắn biến thành dáng vẻ ban đầu của mình.
"Tới!"
Liễu Bình lên tiếng.
Tầng tầng lớp lớp quang ảnh tỏa ra.
Một hào quang màu tím làm người ta tim đập nhanh im hơi lặng tiếng bay vụt
qua bên cạnh Liễu Bình.
ấ ề ế ố ể
Nơi nó bay qua, tất cả đều sinh ra biến hóa khủng bố nào đó không thể nói rõ.
Liễu Bình nhìn lại quang ảnh mơ hồ bốn phía, chỉ thấy chúng sôi nổi biến chậm,
hiện ra một vài hình ảnh lịch sử.
Trong những hình ảnh đó, tất cả chúng sinh dùng động tác trên tay lại, cùng lộ
ra nụ cười quỷ dị.
Bọn họ cùng nhìn vào Liễu Bình, nhưng ánh mắt lại xuyên thấu qua Liễu Bình,
không ngừng tìm tòi trên hư không.
"Vọng tưởng dùng thuật như vậy thay đổi tất cả, điều này đã định sẵn chỉ là phí
công."
Một hài đồng nói với giọng điệu thâm trầm.
"Ngươi ở nơi nào?"
Một nam nhân nói.
"Rốt cục ngươi ở nơi nào –– Tên ngăn cản ta buông xuống kia."
Một nữ nhân cũng nói.
"Tất cả đều sẽ diệt vong."
Một lão nhân nói.
"Hiện thân đi, ngươi dám tạo thành quả phong ấn ta, vậy Nhân của ngươi đâu?"
Một con sư tử rít gào.
"Xuất hiện đi, hóa thành một bộ phận của ta, để tất cả kết thúc đi."
Một khối thi thể nói.
Hào quang màu tím kia nhanh chóng bay xa.
Tất cả dị tượng dần dần biến mất.- - Nó không đánh trúng Liễu Bình.
Liễu Bình lập tức xoay người, toàn lực bay về một hướng nào đó trong triều
quang ảnh mơ hồ.
Tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn.
Tiếng gió rít đã đuổi không kịp hắn -- Chỉ trong chớp mắt.
Tàn ảnh mơ hồ sôi nổi biến mất, tất cả trở nên rõ ràng.
Thiên địa.
Nhân gian.
Thế giới hiện ra.
Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống, cầm đao mà đứng.
Bốn phía có tiếng người ồn ào.
Nơi nơi đều là đám người chạy nạn.
Hắn liếc một cái đã thấy được cô bé đứng ở góc đường mờ mịt phát ngốc.
"Đó là Đại sao?"
Andrea hỏi.
"Là nàng."
Thượng để nói.
"Sao nàng lại là nhân loại!"
Andrea ngạc nhiên hỏi.
"Nàng vốn là nhân loại."
Thượng để nói.
"Nhưng trong Mộng Cảnh ở tương lai, nàng lại là một Sinh Mệnh Thể Thế Giới
Loại."
Andrea nói.
"Cho nên... Trong đoạn lịch sử này rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì, phải xem
Liễu Bình sẽ làm gì!"
Thượng để nói.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Thời gian,
không gian, vận mệnh, nhân quả đã ổn thoả lại."
"Tứ đại chủ pháp tắc buông xuống tại đây, chờ đợi chuyện xảy ra ở nơi này trở
thành sự kiện cố định trong vận mệnh, để tiến hành liên kết với tương lai."
"Nếu chuyện mà người làm không thể khiến quá khứ và tương lai ăn khớp --"
"Ngươi sẽ bị tứ đại pháp tắc tiêu diệt!"
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình đi về hướng cô bé, ngồi xổm xuống trước mặt nàng rồi nhẹ nhàng
nói: “Chào ngươi."
Ánh mắt cô bé khôi phục tiêu cự.
"Chào ngươi."
Cô bé nhìn Liễu Bình và nói.
"Trông người có chút bi thương, xin hỏi có thể giúp gì cho ngươi?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta không rõ lắm... Mình đã chết hay là còn tồn tại."
Nước mắt của cô bé chảy xuống, trong mắt tràn đầy ngơ ngẩn.
Liễu Bình dùng một chút, nhìn ra chung quanh.
Chỉ thấy trên đầu đám người rộn ràng nhốn nháo đó sôi nổi hiện ra cùng một
hàng chữ nhỏ: “Người chết."
Danh Sách Chương: