Liễu Bình xem xong thì cực kỳ câm nín, khép sách lại và nói: “Hết rồi?"
Sơ Vân Thường gật đầu nói: “Công pháp cơ sở Huyết Tâm Lưu trước đó ta cho
ngươi xem là tri thức võ học mà ta tổng kết được trong những năm gần đây."
"Nhờ đánh vào cây à?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình nhịn không được mà thở dài, nói: “Ta đã sớm thắc mắc, lấy thiên tự
của người thì sao lại bị vây khốn đến tình trạng này? Thì ra là không có thầy
giỏi."
"Thật ra trừ những đại gia tộc đó ra thì rất nhiều võ sư đều tự mài mò mà thôi."
Sơ Vân Thường nói.
"Đại gia tộc không truyền thụ võ học?"
"Truyền thụ, nhưng người học của bọn họ thì nhất định phải nguyện trung thành
với bọn họ."
“Lũng đoạn tri thức..."
"Cái gì?"
"Không có gì, ta chỉ không ngờ tình huống của ngươi là như thế này."
Liễu Bình nói.
"Đáng tiếc tri thức của ta quá ít, đến hiện giờ chỉ cần nhắc ra được hai chiều
linh kỹ."
Sơ Vân Thường thở dài và nói.
Liễu Bình không khỏi tiếp tục rơi vào trầm tư.
Hắn chứng thực lời Sơ Vân Thường nói từ trí nhớ của đông đảo võ sư.
Sơ Vân Thường chính là Triệu Thiền Y –– Nàng sinh ra trong nông gia, lại có
thể sáng tạo một bộ linh kỹ độc đáo.
Lấy thiên phú kinh tài diễm diễm như vậy mà chỉ có thể yên lặng giãy giụa
trong hoàn cảnh không có tri thức truyền thừa.
Trên thế giới có càng nhiều võ giả giống như nàng.
Thế giới này... Rõ ràng có cơ hội rất tốt để nghiên cứu Ác Mộng, dùng hết sức
để tìm kiếm phương pháp ứng phó, nhưng lại lãng phí quá nhiều thời giờ.
Bởi vì người ở trên cao tầng chỉ mong duy trì sự thống trị của bọn họ.
"Này, Liễu Bình."
Sơ Vân Thường nói.
"Cái gì?"
ố
"Cửu U... Rốt cuộc là cái gì?"
"Ở giới tu hành chúng ta, Thái Thượng là tử hình thống ngự tất cả, còn về Cửu
U -- nó là một con đường khác do ta tạo ra, chuyển giao cho những chúng sinh
không có đường để đi ––".
Giọng nói của Liễu Bình bỗng dừng lại.
Đúng rồi.
Sao ta không sáng tạo ra một bộ võ kinh, nó phải vượt qua hàng rào tri thức của
tất cả các đại gia tộc, vậy có thể giúp mọi người đều có cơ hội tiến bộ.
Nhưng điều này rất khó... Liễu Bình chậm rãi dạo bước trong võ quán.
Tuy rằng hấp thu ký ức của mấy ngàn võ sư, có được linh kỹ chân truyền của
bọn họ, nhưng muốn sáng chế một môn võ kinh mà người nào cũng có thể học
thì thật sự không phải dễ dàng.
Bỗng nhiên.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt đột nhiên hiện lên trước mặt hắn: “Thiết bị liên kết
danh sách nguyên thủy mà người thu được đã được giải mã hoàn toàn."
Liễu Bình giật mình, bỗng nhớ tới khi hắn và nam tử vuốt ngược tóc kia giao
thủ, có lấy được từ một cái nút từ chỗ của gã ta.
Lúc ấy danh sách lấy cái nút này đi, nói là có thể lấy được tình báo nào đó.- -
Chẳng lẽ hiện tại danh sách đã có thu hoạch?
"Chúng ta đạt được cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
Lại có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng nhảy ra: “Bổn danh sách đã có
thể kết nối với danh sách nguyên thủy này, theo dõi tình huống sử dụng của
danh sách, đồng thời luôn duy trì trạng thái ẩn nấp."
"Ngươi muốn tiến hành liên kết với danh sách nguyên thủy này hay không?"
"Liên kết!"
Liễu Bình nói.
Câu nói vừa dứt.
Bên cạnh giao diện thao tác anh linh lập tức xuất hiện một mảnh quang bình.
Chỉ thấy trên quang bình hiện ra một cảnh tượng khác -- Lý Triều Quang đột
nhiên hiện ra trong hình ảnh.
Chỉ thấy tên minh chủ Võ Minh này đang đứng trên một đài cao, đôi tay nhanh
chóng thao tác quang bình, miệng thì nói: “Hình như triều Ác Mộng lần này tới
sớm hơn dĩ vãng, trông nó có vẻ cực kỳ hung hiểm."
Ở phía sau hắn ta có một loạt lão giả đức cao vọng trọng đang đứng.
Dựa vào ký ức của mấy ngàn võ sư, Liễu Bình lập tức nhận ra những người này
đều là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới, là đại nhân vật nắm giữ quyền
lực trong những lĩnh vực khác nhau.
ổ ề Á
Có người hỏi: “Trước kia có từng bùng nổ triều Ác Mộng mức độ này chưa?"
"Không có."
Lý Triều Quang lắc đầu và nói.
"Nói cách khác, chúng ta cũng không biết sẽ xảy ra cái gì."
Một người lão giả nói.
"Xuyên qua danh sách mà chúng ta dùng vô số linh để xây dựng nên, đã có thể
nhìn thấy có thứ gì trong triều Ác Mộng đang nhanh chóng tới gần thế giới của
chúng ta."
Lý Triều Quang nói.
Mọi người im lặng.
Có người nói nhỏ: “Chẳng lẽ sâu trong Ác Mộng thật sự có thứ gì đó tồn tại?"
"Hiện tại có vẻ không sai, mau nhìn!"
Lý Triều Quang nói.
Chỉ thấy trên quang bình trước mặt hắn ta hiện ra một điểm nhỏ màu đỏ.
Điểm nhỏ màu đỏ này nhanh chóng di chuyển tới.
Một giọng nói kim loại lạnh như băng vang lên: “Cảnh cáo!"
"Còn bốn mươi bảy giây là tồn tại này sẽ buông xuống Vạn Giới chi Giới."
Lý Triều Quang lập tức hỏi: “Chúng ta có thể làm cái gì?"
Giọng nói kim loại kia đáp: “Điều duy nhất các ngươi có thể làm là lựa chọn địa
điểm để tồn tại này buông xuống, để tránh gây nên thương vong trên diện tích
lớn."
Lý Triều Quang không cần nghĩ ngợi mà nói: “Lập tức chọn địa điểm buông
xuống, vị trí: Đông thành, võ quán Huyết Tâm Lưu."
Hắn ta nói xong thì nhìn mọi người phía sau và nói: “Ai có ý kiến?"
Mọi người đều lắc đầu.
Có người nói: “Nghe nói thằng nhãi kia sáng lập một Cửu U gì đấy, nên cho nó
một bài học, nếu không thì ai cũng cho rằng có thể thoát ly Võ Minh để ứng phó
Ác Mộng, vậy sẽ làm dao động nền tảng của chúng ta."
Lại một người nói: “Không sai, để tồn tại kia buông xuống võ quán Huyết Tâm
Lưu Phái đi, mặc kệ nó là cái gì?
"Chờ tất cả kết thúc thì chúng ta đến xem rốt cục là như thế nào."
"Quyết định như vậy đi."
Lý Triều Quang ẩn ấn lên quang bình.
Giọng nói kim loại lạnh nhạt kia lại vang lên lần nữa: “Đã chọn tọa độ, năm
giây đếm ngược, sắp buông xuống."
"Năm,"
ố
"Bốn, “Ba,"
Ánh mắt Liễu Bình chợt lóe, hắn nói với Sở Vân Thường: “Ở nơi này đừng đi
đâu, ta ra ngoài gặp một người bạn."
"Ngươi có bạn tới chơi à?"
Sơ Vân Thường kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, có lẽ nó hơi thẹn thùng, không thích gặp người lạ."
Liễu Bình nói.
"Được rồi."
Sơ Vân Thường nói.
Liễu Bình lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, đứng yên ở đình viện.
Trên bầu trời bỗng truyền đến một loạt tiếng vù vù.
Chỉ một thoáng.
Một con quái vật cả người mọc đầy đồng tử dựng thẳng từ trên trời giáng
xuống, đáp xuống trong viện võ quán.
Hình thể của nó có hơi tương tự nhân loại, cả người tỏa ra một luồng sức mạnh
vặn vẹo khó có thể miêu tả.
Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã nhìn thấy Liễu Bình.
"A, một phàm nhân, đã thật lâu ta không nhìn thấy huyết nhục và linh hồn tươi
sống."
Quái vật nói lớn tiếng.
Liễu Bình dựng ngón tay ở trước một vài tấc, làm cái động tác im tiếng.
"Tốt nhất chúng ta đừng gây ra động tĩnh quá lớn -- đúng rồi, ngươi không được
dùng sức mạnh Kỳ Quỷ."
Hắn nói nhỏ.
Tiếng nói vừa dứt, hư không lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:
“Ngươi phát động Diễn viên nổi tiếng vượt bậc."
"Đối phương chỉ là phân thân rất nhỏ của một tồn tại nào đó, không có đủ sức
mạnh Dũng Hiện để đối kháng tiếng quát lớn của ngươi."
"Phong ấn thành công!"
"Đối phương không thể sử dụng sức mạnh Kỳ Quỷ!"
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Quái vật kia vừa mở hai tay ra, hình như muốn làm cái gì, nhưng Liễu Bình vừa
dứt lời thì thân thể nó đã cứng lại.
Liễu Bình bất động.
Quái vật cũng không dám động, vẫn duy trì tư thế dang hai tay ra, những đồng
tử dựng thắng cả người kinh sợ bất an mà nhìn Liễu Bình.
ế
Phong bế sức mạnh của ta ngay lập tức! -- Nhân loại trở nên mạnh như vậy từ
khi nào?
"... Người nhìn gì?"
Liễu Bình lạnh nhạt hỏi.
"..."
Quái vật.
"Hỏi người lần cuối cùng, người muốn làm gì?"
Liễu Bình rút Bách Nạp Đao ra.
"Ta –– Không có làm gì, đại nhân."
Quái vật nói nhỏ.
"Vậy ngươi cứ dang hai tay ra là muốn làm gì? Công kích ta?"
Liễu hỏi.
Quái vật cúi đầu nhìn hai tay đang giơ ra của mình, chỉ cảm thấy tử vong cách
bản thân càng ngày càng gần.
Nó bỗng nảy ra sáng kiến, lớn tiếng nói: “A, đại nhân tôn quý, ta đến đây từ một
nơi xa xôi, chỉ vì dâng lên tiếng ca mỹ diệu của mình."
"Sau đây xin nghe ca khúc --"
"Ác Mộng là có hương của ta."
Danh Sách Chương: