Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc cốc cốc –– Một tiếng đập cửa vang lên.
"Tả đại nhân, mọi người đều đang chờ ngài."
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói nũng nịu.
Rắc.
Then cửa chậm rãi mở ra.
Liễu Bình rút trường đao ra đặt lên cổ Tả đại nhân, nghiêng đầu ra hiệu với Sơ
Vân Thường và nói: “Ngươi đi."
"Được."
Sơ Vân Thường hóa thành một tàn ảnh, nhẹ nhàng lướt tới cửa.
Một người nữ tử mặc đồng phục quan viên Võ Minh vừa vào cửa thì lập tức bị
Sơ Vân Thường che miệng lại, đánh một cái vào sau cổ.
Nữ tử còn không chưa kịp thấy rõ tình hình trong phòng thì đã hôn mê.
"Hiện tại làm sao đây?"
Sơ Vân Thường hỏi.
Liễu Bình kéo một cái ghế dựa đến, ngồi xuống đối diện Tủ đại nhân, cười nói:
“Đại nhân, từ giờ trở đi, mạng của người nằm trên tay chính người đấy."
Trên trường đao hiện ra từng đợt từng đợt gió nhẹ, trảm tất cả mọi thứ trên cái
bàn trước mặt Tủ đại nhân thành mảnh vỡ.
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Tả đại nhân như muốn hét lên.
Hắn ta chỉ là một quan viên, bởi vì quyền thể trong nhà nên mới vào được Võ
Minh, trước nay luôn sống trong nhung lụa, có từng gặp phải trường hợp như
vậy bao giờ?
"Xin hãy nói thật –– Nữ tử này kêu người đi làm gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Mỗi tuần chúng ta đều tụ họp một lần, sau khi tan tầm, ở nhà ăn con đường đối
diện."
Tả đại nhân nói.
"Thì ra là thế."
Liễu Bình thoáng suy nghĩ một chút, sau đó thanh đao rời khỏi cổ hắn ta.
"Nghe này, Tả đại nhân."
Hắn nghiêm nghị nói: “Ta sẽ đánh bất tỉnh ngươi -- Kế tiếp ta muốn thương
lượng với đồng bạn về phương thức rời đi, không thể để người nghe thấy, nhưng
ế ể
chừng hai phút sau người sẽ tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta đã rời đi, hiểu chưa?"
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: “Ngươi phát động sức mạnh Kỳ
Quỷ: Lừa gạt."
Tả đại nhân vội vàng gật đầu, thậm chí lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Liễu Bình xem mặt đoán ý, cười nói: “Thật ra là người thông báo cửa sổ đằng
trước không được gửi đơn xin, cũng là người nói cho những sát thủ đó, chúng ta
sắp đi ra ngoài rồi, không phải sao?"
"Làm gì có?"
Tả đại nhân hoang mang mà nói.
"Vậy vì sao người sợ hãi như vậy -- Rõ ràng giết quan viên thì chúng ta cũng
không sống được, người hoàn toàn có thể nghĩ đến điểm này -- Nhưng ta nghe
thấy tiếng tim ngươi đập vẫn nhanh như vậy."
Liễu Bình chậm rãi nói.
Ngôn ngữ môi vừa rồi của sát thủ kia là -- “Rõ ràng đã ra khỏi văn phòng."
Nửa câu này nhất định là do người trong Võ Minh nói ra ngoài.
Nhưng từ lúc hắn và Sơ Vân Thường đi ra khỏi văn phòng Tủ đại nhân thì trên
hành lang không có một bóng người.
Cho nên rất có thể chính là Tả đại nhân thông báo cho sát thủ.
Khó trách từ lúc bắt đầu đã tới tiếp cận Sơ Vân Thường và hắn, bởi vì hắn ta
gánh vác nhiệm vụ! Tả đại nhân cuống quít nói: “Ta là ——"
"Ngươi biết bên ngoài có sát thủ, đúng không?"
"Không, ta không biết --"
"Tim đập càng nhanh hơn, đưa máy truyền tin cho ta."
Liễu Bình lấy máy truyền tin từ trên người hắn ta, kéo đến lịch sử cuộc trò
chuyện cuối cùng rồi gọi qua lần nữa.
"Đô –– đô –– Alo? Tả đại nhân, bọn chúng ra tới chưa? Ta còn chưa nhìn thấy
bọn ho."
Máy truyền tin vang lên một giọng nói trầm thấp.
Liễu Bình lộ ra nụ cười, dùng tay tùy tiện nhéo vài cái tên cổ họng rồi mở
miệng nói: “Chờ thêm một chút, ra ngay thôi."
"Được rồi."
Đối diện đáp lại.
Liễu Bình cắt đứt cuộc trò chuyện.
Hắn nhìn Tả đại nhân phía đối diện.
Trên đầu Tả đại nhân chảy đầy những hạt mồ hôi to bằng hạt châu, mang vẻ mặt
tuyệt vọng mà nhìn hắn, không nói ra được câu nào nữa.

Người này -- Hắn thật sự là người sao? Hay là ma quỷ hiện ra từ nơi nào?
Âm vang -- Sấm sét vang lên ngoài cửa sổ, nước mưa tí tách tí tách rơi xuống.
Tả đại nhân đột nhiên ngẩng đầu khỏi cái bàn.
"A... A... Bọn họ đâu?"
Hắn ta kinh hoàng nhìn lại chung quanh.
Trong văn phòng không có người.- - Đã không biết hai người kia đi nơi đi.
Tả đại nhân mở đèn ra, chỉ thấy trên bàn có đặt một thỏi vàng nổi bật.
Hắn ta cầm lấy thỏi vàng, chỉ thấy trên đó có khắc một hàng chữ nhỏ: “Ân công
ty thị, nghĩa bạc vân thiện."
Đinh linh linh –– Máy truyền tin vang lên.
Tả đại nhân mở máy truyền tin ra nhìn, quả nhiên là điện báo của đám sát thủ
bên ngoài.
Hắn ta lại nhìn khối vàng trên tay.- - Chuyện hắn ta bị buộc ký tên đóng dấu
chắc chắn sẽ lộ ra ngoài, đã đắc tội thượng quan.
Nhưng so với mạng sống của mình, con đường làm quan tính là cái gì? Cũng
may còn có cơ hội vớt vát lại.
Vẻ mặt Tủ đại nhân dần dần trấn định lại, duỗi tay đi ấn máy truyền tin, lại phát
hiện phím ấn của máy đã hư rồi, không thể nhận cuộc gọi được nữa.
Hắn ta mắng một tiếng, đành tắt máy truyền tin đi.
Hiện tại làm sao bây giờ? Tả đại nhân vừa nghĩ nhanh, vừa cất vàng vào túi.
Bên ngoài bỗng vang lên một tiếng đập cửa.
"Tả đại nhân, chúng ta phải đi, không tiện để mọi người đợi lâu đâu."
Một giọng nói nũng nịu vang lên.
Cánh cửa mở ra.
Là vị nữ thường quan kia.
Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng nàng ta bị hai người của Huyết Tâm Lưu đánh ngất,
sao hiện tại giống như không hề có cảm giác vậy? Một hình ảnh bỗng thoáng
hiện lên trong đầu Tả đại nhân.
Thiếu niên kia cười rộ lên thật lười nhác, vừa nhẹ nhàng vuốt ve trường đao,
vừa nói: “Ta sẽ đánh bất tỉnh ngươi -- Kế tiếp ta muốn thương lượng với đồng
bạn về phương thức rời đi, không thể để người nghe thấy, nhưng chừng hai phút
sau người sẽ tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta đã rời đi, hiểu chưa?"
Tả đại nhân lấy lại bình tĩnh.
Đúng rồi, bọn họ đã đi rồi.
Năng lực của võ giả và Linh muôn màu muôn vẻ, có lẽ bọn họ có năng lực bí ẩn
gì có thể che giấu được nữ thường quan này, cũng có khả năng lắm.
ế
Như vậy... Tạm thời coi như không biết chuyện gì cả đi.
Lỡ như võ quán Huyết Tâm Lưu dán ra thông báo đóng cửa quán được hắn ta
ký tên-- Không! Nếu như bọn họ chết mất trong quá trình chạy trốn thì sao? Tả
đại nhân đặt thỏi vàng vào sâu trong túi, lại ước lượng, vừa cảm nhận được
trọng lượng, vừa đứng dậy cười nói: “Vương tỷ, vậy ta đi ngay -- Chúng ta cùng
đi đi."
"Đi thôi."
Nữ thượng quan được gọi là Vương tỷ kia cười nói.
Hai người đóng cửa lại, đi dọc theo hành lang đến được cổng lớn.
Nữ thượng quan đột nhiên đứng lại.
"Lão Tả, người đi trước, ta nhớ tới một chuyện, chờ xử lý xong rồi tới –– Người
bảo bọn họ đừng chờ ta, mở tiệc trước đi."
Nàng ta nói.
"A, được."
Tả đại nhân đặt tay trong túi, vừa vuốt ve thỏi vàng, vừa thất thần trả lời.
Hắn ta phải chuẩn bị chút tiền để hối lộ thượng quan.
Chỉ cần các đại nhân vật biết hắn ta bị ép buộc -- Vậy hắn ta không phải đang
đối nghịch với cao tầng, mà là vì tự bảo vệ mình nên không thể không làm vậy
thôi.
Cộng thêm một ít tiền tài, hẳn có thể qua ải được

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK