Mấy tiếng sau.
Vĩnh Dạ.
Trong khu vực hoang dã vắng vẻ.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa hư không, không nhúc nhích:
[Ngươi đã mất đi tất cả binh khí.]
[Một thứ duy nhất còn có tác dụng đối với người chính là danh hiệu Thánh nhân
của ngươi: 3 [Triều Tiên Thánh Tượng.]
[Xin chú ý, Vĩnh Dạ cũng không phải là nơi an toàn, xin hãy nhanh chóng tỉnh
lại!"
Liễu Bình không nhúc nhích, giống như vẫn hôn mê.
Hắn cảm thấy, từ khi nhìn thấy vùng sáng trắng kia, cả người đều trở nên mất
hồn mất vía.
Một chuyện nào đó ẩn sâu trong ký ức, mình đã sắp quên lãng.
Thế nhưng không thể quên! Chết cũng không thể quên! Giọng nói kia đã nói...
"Ta có quá nhiều sự lưu luyến."
Lưu luyến.
Lưu luyến cái gì? Tới cùng thì lưu luyến cái gì! Liễu Bình nhíu mày.
Hắn cố gắng níu lấy suy nghĩ này, mặc kệ dòng suy nghĩ thay đổi như thế nào,
chỉ tiếp tục đi theo suy nghĩ này đi tới nơi sâu trong ký ức.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng... Ánh sáng trắng tin đi.
Hắn thấy được một cảnh tượng.
Một người đàn ông đứng trên một đỉnh tháp hắc ám cao vút trong mây, quan sát
toàn bộ thế giới.
"Ta có quá nhiều lưu luyến."
Người này nói.
Phía sau lưng hắn, đột ngột hiện ra một bóng hình nối liền trời đất, mặc một bộ
chiến giáp có vảy màu đen, khí tức trên người vượt xa khỏi sự nhận biết trong
vô số kiếp sống của Liễu Bình.
Từ trong chiến giáp truyền ra một giọng nói uy nghiêm: "Không cần lưu luyến
mảnh hoa màu này... ngươi là trái cây mạnh nhất, hãy hòa làm một thể với ta,
trở thành lực lượng tiến hóa của ta, đây là vinh quang của ngươi, cũng là kết
quả cuối cùng của ngươi - kẻ mạnh nhất loài người."
Người kia mỉm cười, mặc cho gió thổi qua gương mặt, cũng không quay đầu lại,
chỉ ngắm nhìn phong cảnh trước mặt.
ế ế
"Thứ mà ta lưu luyến không chỉ là thế gian hư ảo này, còn có toàn bộ chúng
sinh có linh tính, ta luôn cảm thấy nguyên bản không nên là như này."
Hắn nói.
Sau lưng hắn, tồn tại khổng lồ kia lại nghiêm nghị nói: "Loài người có quá
nhiều cảm xúc vô dụng, thực ra dù là thế giới nào đi chăng nữa, ngay cả chư
thiên vạn giới, khi người dùng góc độ khách quan, bỏ qua tình cảm của loài
người mà xét, sẽ chỉ thấy sự chém giết và cắn nuốt vĩnh hằng mà thôi."
Người kia gật đầu, nói: "Ngươi nói đúng, thế nhưng..."
Hắn xoay người, nhìn về phía Liễu Bình, mỉm cười nói: "Có lẽ loài người hẳn
phải có được một kết cục khác."
Cảnh tượng dừng lại tại đây.
Tất cả hình tượng đều biến mất không thấy gì nữa.
Ánh mắt của Liễu Bình và người kia giao nhau, tới tận khi mọi thứ đều hóa
thành hư vô.
Chính là ánh mắt này.
Làm cho Liễu Bình không tự chủ sinh ra một ý nghĩ: "Đi tìm Người ghi chép
lịch sử, xem lại câu nói cuối cùng tại chương thứ 398."
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền tiến vào trạng thái hôn mê sâu.
Sàn sạt... sàn sạt... sàn sạt... Dưới khung trời tăm tối của Vĩnh Dạ, từng đợt
tiếng bước chân từ xa tới gần.
Có mấy người xuất hiện xung quanh hắn.
"Ồ? Nơi này có người sao?"
"Là một thiếu niên."
"Hắn bị thương rồi à?"
"Không phải."
Tất cả im lặng.
Mấy người vây quanh người thiếu niên trên đất, vẻ mặt dần dần thay đổi.
"Ta cảm thấy hắn thân thiết kiểu gì á."
"Ta cũng vậy."
"Hình như trên người hắn có một loại lực lượng nào đó... có thể xoa dịu tâm
linh của ta."
"Có lẽ là một chức nghiệp giá trị liệu vô cùng mạnh."
"Hoặc là người xem quẻ, tiên tri gì đó."
Mấy người thảo luận, dần dần quay đầu, nhìn về phía thủ lĩnh của tiểu đội.
Thủ lĩnh thở dài một hơi, quan sát gương mặt Liễu Bình, thấy được hắn đang
ngủ rất an tường.
ế ồ ắ ề
"Chúng ta ra ngoài cũng có nhiệm vụ... thế nhưng thôi được rồi, cứu hắn trở về
trước đi."
Hắn ta hạ lệnh.
"Vâng, lão đại."
Đám người đồng thanh đáp.
Trong một căn phòng.
Trên tường dán đầy lệnh truy nã.
"Là người này sao?"
"Không phải, tội phạm truy nã này xấu như vậy."
"Hay là người này?"
"Cũng không phải."
"Tới cùng hắn là ai? Tại sao xem hết danh sách truy nã, cũng không tìm được
hắn?"
"Có lẽ là người vừa mới chết, vừa lúc bị chúng ta gặp phải."
"Aiz, vốn cho rằng có thể đạt được một chút tiền thưởng, ai ngờ là một người
mới."
Mấy tên thành viên trong tiểu đội đều thảo luận.
Cuối cùng, tiểu đội trưởng lên tiếng: "Được rồi, để ta trông coi hắn đi, các
ngươi hãy đi hoàn thành nhiệm vụ thu gặt hôm nay đi."
"Lão đại? Ngài tự mình trông coi hắn sao?"
Một đội viên kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, các ngươi vẫn quá trẻ tuổi, ta lo lắng nếu như hắn tỉnh lại, nhỡ may
có tình huống bất ngờ xảy ra, các ngươi không thể xử lý nổi."
Đội trưởng lấy một cái ghế tới, ngồi tại trước giường, lại nhét từng viên đạn vào
nòng súng, khẩu súng đặt ngang trên chân, thuận tay rút hai con dao găm từ
trong nơi đựng dao dưới chân ra, lại thuận tay hái mấy trái lựu đạn bên hông ra.
Bộ dáng của hắn ta như gặp đại địch vậy.
Trên giường.
Liễu Bình vẫn đang hôn mê.
Thiếu niên này... Cần nghiêm túc tới vậy sao? Mấy tên đội viên nhìn hắn, lại
liếc nhìn vẻ mặt kiến nghị quả cảm của đội trưởng.
Có lẽ... Vào thời điểm này, thật sự cần đội trưởng ứng đối.
"Vậy được rồi, chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ gặt hái ngày hôm
nay của chúng ta đi."
Các đội viên nói.
"Đi đi."
Đội trưởng khoát tay nói.
Mấy tên đội viên đẩy cửa ra ngoài.
Tiểu đội trưởng ngồi trên ghế, lại đợi một lát nữa.
Tới tận khi tiếng động cơ xe máy đã đi xa, hắn ta mới lấy một chiếc bật lửa ra.
Tách!
Ngọn lửa châm lên một điếu thuốc.
Giọng nói của đội trưởng vang lên: "Thu gặt quá mệt mỏi, nào có dễ chịu bằng
ở nơi này hút thuốc chứ."
Hắn ta phun ra một hơi khói, ngồi dựa vào ghế, vểnh chân bắt chéo, hài lòng
ngâm nga một bài hát.
Cây súng đã bị hắn ta thả trên mặt đất.
Một lát sau... Trong phòng truyền tới từng tiếng vang khó hiểu.
Đội trưởng vốn đã hút xong một điếu thuốc, đang nhắm mắt sắp đi vào giấc
ngủ, lại bị tiếng động này đánh thức.
Hắn ta xoa mắt đứng dậy, quan sát bốn phía.
Trên giường, thiếu niên kia vẫn đang hôn mê.
Trong phòng đều như thường.
Tới cùng thì tiếng động truyền tới từ nơi nào? Hắn ta đi tới phòng bếp nhìn
xem.
Tí tách... tí tách... Vòi nước vẫn chưa vặn chặt.
Đội trưởng cười lắc đầu, vặn chặt vòi hoa sen, rồi lại trở về trước giường, ngồi
xuống chiếc ghế với dáng vẻ thoải mái.
Một giọng nói bỗng vang lên bên cạnh hắn ta: "Chào ngươi!"
Đội trưởng sợ hãi tới mức run rẩy, linh hồn đều suýt nữa thì nhảy ra ngoài.
Chẳng biết lúc nào, bên người hắn ta xuất hiện một người đeo mặt nạ chó xám.
Đội trưởng luống cuống nhặt cây súng trên mặt đất, đang định quát lớn hai câu,
lại thấy người đeo mặt nạ chó xám kia xoa nhẹ trên cây súng một lượt.
Cả khẩu súng đều hóa thành từng linh kiện, rơi xuống đầy đất.
Đội trưởng còn định rút dao găm ra, thế nhưng tay lại bị đè lại, ngay cả cử động
đều không thể làm được.
"Không cần sợ hãi, ta tới để cám ơn người mà thôi, dù sao người vẫn luôn trông
chừng hắn."
Người đeo mặt nạ chó xám nói với vẻ lịch sự hòa nhã.
Đội trưởng hồi hồn lại, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Ngươi là ai?"
Người kia không nhìn hắn ta, chỉ đi đi đi lại trong phòng một vòng, rồi lại trở về
trước mặt hắn ta, nói: "Không cần hỏi nhiều, chờ sau khi hắn tỉnh lại, ngươi có
ể ầ ắ
thể nói ra một yêu cầu của ngươi, nhớ kỹ, hắn chính là một tên vô cùng giàu
có."
"Vậy bây giờ..."
Đội trưởng không nhịn được hỏi.
"Hiện tại ngươi nên ở lại nơi này, ta cần đi làm một vài chuyện... ta đảm bảo với
người, người bình thường không thể đi vào căn phòng này, chỉ có bạn của hắn
mới có thể đi vào mà thôi, cho nên chỉ cần người ở lại nơi này trông coi hắn một
lát nữa là được."
Người đeo mặt nạ chó xám nói xong, phóng về phía trước một bước, đột ngột
biến mất không thấy đâu nữa.
Tiểu đội trưởng sững sờ.
Người kia... Hắn đi vào hư không, đã biến mất không thấy tăm hơi! Tới cùng thì
kẻ này là quỷ hay là cái gì?
Danh Sách Chương: