Bay.
Bay.
Bay.
Tất cả biến mất.
Trong bóng đêm bỗng có vô số tinh vân nở rộ.
Trong chúng có cái đang đạt được tân sinh, hoặc đang lúc rực rỡ, cũng có cái
đang đi về hướng suy bại và diệt vong.
Nhưng chỉ cần nháy mắt là Liễu Bình đã vượt qua chúng.
Hắn tiếp tục bay về phía trước!
Không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết rốt cuộc đi đến nơi nào.
Phía trước bỗng hóa thành hắc ám triệt để.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Sắp đến thế giới chân thật.”
“Lặp lại một lần, ngươi sắp đến thế giới chân thật!!!”
Hắc ám ngưng tụ thành ống dẫn lần nữa.
Liễu Bình bay theo ống dẫn hướng về phía trước, rốt cuộc thấy được ánh sáng
lờ mờ phía cuối ống dẫn.
Hắn đón bạch quang bắt mắt kia rồi xông ra ngoài ——
Một màu trắng xóa… Bao phủ tất cả.
Khi tất cả ánh sáng ảm đạm đi, hắn mới mơ hồ có thể thấy được một vài cảnh
tượng chung quanh.
Liễu Bình híp mắt, chờ bạch quang hoàn toàn biến mất thì lúc này mới ngẩng
đầu.
Hắn phát hiện mình đang ngồi trong một phòng học.
Phía trước là bảng đen.
Mặt sau cũng là bảng đen,
Chung quanh ngồi đầy những thiếu niên mười bốn tuổi.
Đồng hồ trên vách tường đang đi tới từng phút từng giây.
Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đứng ở trước bảng đen, đang lớn
tiếng nói: “Được rồi các trò.”
“Chúng ta đã giảng xong cách giải của câu này.”
—— Đúng vậy, đây là một phòng học.
ễ ể
Liễu Bình vô cùng xác định điểm này.
Dựa theo thế giới quan của Khoa Học Kỹ Thuật Trắc mà nói, tất cả những
người tuổi nhỏ đều phải tập trung ở một nơi để học tập tri thức và kỹ năng như
vậy.
Chẳng lẽ thế giới chân thật chính là một nơi như vậy?
Bỗng nhiên, bốn phía trở nên im lặng.
Toàn bộ thế giới hóa thành yên tĩnh.
Liễu Bình nhìn lại mọi người, chỉ thấy tất cả bọn họ đều khựng lại bất động.
Đồng hồ trên tường cũng không di chuyển nữa.
Chỉ có ——
Người thầy đeo kính kia đã tháo kính xuống rồi ném lên bục giảng.
Ông ta thuận tay lấy ra một điếu thuốc, bậc lửa, hút một hơi thật dài, sau đó mới
nhìn Liễu Bình và nói: “Không có nhiều thời gian lắm, chúng ta nói ngắn gọn
thôi.”
Liễu Bình vội vàng nói: “Các hạ là ——”
Bên ngoài phòng học bỗng xuất hiện một mảnh sương mù hắc ám khổng lồ, nó
đang chậm rãi lướt qua quảng trường, bay hướng tới bên này.
Người thầy trung niên nhíu mày nói: “Chúng tới quá nhanh, bởi vì ta thật sự
không biết diễn kịch lừa gạt chúng nó ——”
Ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Liễu Bình, sau đó mở miệng nói: “Mộ
Quang Giả trẻ tuổi à.”
“Ngươi có thể chiến thắng tù nhân, làm rất tốt, cực kỳ tốt, cho nên ta mới có thể
mượn thân thể này tới gặp ngươi.”
“Nhớ kỹ, thế giới chân thật còn nguy hiểm hơn xa Vĩnh Dạ mà ngươi đang ở.”
“Trên thực tế nó đã bị hủy diệt, cho nên mọi người mới có thể rời khỏi nó để đi
vào hư không.”
“Đáng tiếc Thần Trụ Hư Không cũng bị hủy diệt.”
“Hiện tại chỉ còn lại Luyện Ngục và Thần trụ Vĩnh Dạ, cũng không biết hai cây
cột này còn có thể chống chọi bao lâu.”
“Lần sau lại đến đi —— Ta đã nhớ kỹ dấu hiệu linh hồn của ngươi, lần sau ta sẽ
dẫn ngươi đi xem cái gọi là chân thật.”
“Nhớ kỹ.”
“Đừng tiếp tục mang theo ảo giác của thế giới song song trở về, nó sẽ khiến cho
những tồn tại không thể biết kia chú ý đến.”
“Hiện tại, trở về!”
Oanh!!!
Liễu Bình chỉ cảm thấy bên tai truyền đến vô cùng tiếng gầm rú.
ồ ồ ắ ầ ồ ắ
Kim đồng hồ trên tường bắt đầu điên cuồng quay ngược, mà những hắc ảnh
càng ngày càng nhiều bên ngoài phòng học cũng nhanh chóng đi xa.
Thời gian đang quay ngược!
Những cơn gió như vô tận thổi tới từ trong bóng đêm.
Liễu Bình cảm thấy mình chui vào ống dẫn màu đen kia lần nữa, cứ lùi lại mãi.
Trời đất quay cuồng.
Tinh vân sáng bừng lên trong vũ trụ lấy tốc độ càng nhanh xẹt qua trước mắt.
Ánh sáng ——
Lụi tàn.
Hắc ám.
Chỉ có hắc ám.
Liễu Bình đột nhiên mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đứng đứng trong bóng tối vô tận, trường đao trong tay vừa
rơi xuống.
Ma quỷ đứng một bên thở phì phò, trên mặt mang đầy biểu cảm đau đớn xót xa,
mở miệng nói: “Các hạ, ngài còn phải dùng bao nhiêu thẻ bài?”
Liễu Bình không để ý đến nó, chỉ nhìn về phía hư không.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt trôi nổi bất động:
“Ngươi thi triển một thức ‘Kiến Diệt’.”
“Bởi vì ngươi quan sát được thế giới chân thật mà gây nên một loạt chấn động,
tuy rằng toàn bộ sự kiện đã bị tồn tại nào đó xóa bỏ, nhưng bổn danh sách kiến
nghị ngươi đừng tiếp tục thi triển ‘Kiến Diệt’ trong vòng mười ngày.”
…
Một cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng Liễu Bình.
Hình như ——
Giống như ——
Hẳn là ——
Hắn sắp thăng cấp!
Nhưng Liễu Bình lại cảm thấy tương đối bình tĩnh.
Trước đó hắn đã có kinh nghiệm tăng lên cấp 30.
Hơn nữa sau khi chứng kiến bí mật kinh người như vậy, nếu không thể thăng
cấp thì mới là chuyện kỳ quái.
“Chờ một chút, ta thăng cấp rồi lát nữa trò chuyện với ngươi.” Hắn vỗ bả vai
ma quỷ và nói.
“A, được, xin ngài cứ tự nhiên.” Ma quỷ liên tục nói.
ễ ề ắ ắ ồ ế
Liễu Bình lui về phía sau vài bước, nhắm mắt lại rồi yên lặng cảm nhận biến
hóa trong thân thể.
Hồn lực đang dâng trào như cuồng phong.
Nguyên nhân là vì do mạnh bản chất linh hồn đang không ngừng tăng lên!
Liễu Bình chỉ cảm thấy khí tức của mình không ngừng dâng cao, nhanh chóng
đạt tới trình độ mà không lâu trước đây hắn từng đạt tới, nhưng nó vẫn đang tiếp
tục bùng nổ.
“Tại sao ngươi... Tăng lên nhanh như vậy?” Ma quỷ đứng bên cạnh sắp trừng
mắt đến mức lọt tròng, nó giật mình hỏi.
Liễu Bình không quan tâm đến nó, chỉ yên lặng nhìn vế phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Ngươi nhìn thấy thế giới chân thật.”
“Ngươi biết được bí mật quý giá xưa nay chưa từng có.”
“Rất nhiều Thẻ Bài Sư mạnh mẽ cũng chưa từng nghe thấy bí mật như vậy.”
“Cho dù có người che giấu tất cả những chuyện xảy ra trước đó, nhưng thần trụ
sẽ không bị giấu diếm, chúng đã chú ý chuyện xảy ra trên người của ngươi.”
Liễu Bình đứng bất động.
Cảnh tượng chung quanh bỗng thoảng qua, theo gió mà biến mất.
Thiên địa hóa thành hư ảo.
Hắc ám buông xuống.
Trong bóng tối vô tận, một cây trụ khổng lồ hùng vĩ nối liền cả trời đất xuất
hiện trước mặt hắn.
Nửa đoạn trên của cây trụ khổng lồ này dày đặc xích sắt và ngọn lửa, mà nửa
thanh dưới thì đâm sâu vào hắc ám vô tận, trên đó có vô số anh linh đứng đầy.
Là cây trụ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ!
Trong bóng đêm, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Lấy tên của Mộ Quang, ngươi được Luyện Ngục và Thần trụ Vĩnh Dạ thừa
nhận;”
“Dựa vào chân thật mà ngươi hiểu rõ, Luyện Ngục và Thần trụ Vĩnh Dạ cam
chịu cung cấp càng nhiều sức mạnh cho ngươi, để ngươi sớm ngày trưởng
thành, chống đỡ tai ách tương lai cho chúng.”
“Cấp bậc của ngươi tăng lên.”
“Cấp bậc hiện giờ: Cấp 40.”
“Tất cả các thuộc tính của ngươi bắt đầu tăng lên, đạt tới tiêu chuẩn cấp 40 toàn
diện.”
“Thuộc tính của ngươi vượt qua cấp bậc trước mặt, đạt được gia trì thêm 50%
ban thưởng của Luyện Ngục và Thần trụ Vĩnh Dạ.”
ồ
“Hồn lực: 300.”
“—— Xin đừng phụ lòng chiếu cố và kỳ vọng của thế giới.”
Danh Sách Chương: