Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở tầng một tháp nhọn.
Mười phút đã trôi qua.
Cuộc tỷ thí đã kết thúc.
Những người chết đó bị kéo xuống, chẳng biết đi đâu.- - Nhưng không ai quan
tâm chuyện này, dù sao thi thể cũng cần được xử lý.
Một nhân viên công tác bắt đầu kiểm kê nhân số: “Để chúng ta nhìn xem, sau
khi trận này kết thúc, còn có –– mười lăm người, không, mười sáu người còn
đúng."
Ánh mắt hắn ta dừng lại ở góc tường.
Chỉ thấy một thiếu niên cười hì hì bò dậy từ mặt đất.
Mọi người cũng phát hiện thiếu niên.
"Thật là để tiện, lại lừa gạt để qua ải như vậy."
Có người mắng.
"Quy tắc là người cuối cùng còn đứng được thì qua ải, cho nên dù hắn dùng
biện pháp gì thì chỉ cần qua ải là được."
Nhân viên công tác nói.
Mọi người thoáng nhớ lại một chút, sau đó không khỏi câm nín không biết nói
gì.
Quy tắc thật sự là như vậy, nhưng -- Tên này cũng quá gian trá! Nhân viên công
tác phất tay nói: “Được rồi, các ngươi lên tầng thứ hai đi, tầng một này có thể
để người mới vào tiếp, đủ bốn trăm người thì tiếp tục đấu võ lần nữa!"
"Tuân lệnh!"
Cửa rào chắn buông ra, những người xếp hàng đằng sau bắt đầu vào sân.
Những người thông qua trận đầu như Liễu Bình đi dọc theo hàng hiện tiến vào
tầng thứ hai.
Tầng thứ hai lại không giống với tầng thứ nhất.
Vừa mới tiến vào, cứ như bước vào một mảnh rừng cây rậm rạp.
Nếu nhón chân nhìn ra nơi xa, thậm chí có thể nhìn thấy một ngọn núi cao bị
tuyết trắng bao trùm.
Một nhân viên công tác đứng bên cạnh đại thụ, lớn tiếng nói: “Được rồi, nắm
chặt thời gian!"
“Ngươi, ngươi, còn có ngươi, các ngươi thành một tổ, bọn họ là một tổ khác."
"Tổ đầu tiên trốn, tổ thứ hai đuổi giết."
ế ấ ế ổ ấ
"Đích đến của cuộc thi đấu ở trên núi tuyết, người của tổ thứ nhất thành công
đến nơi đó thì có thể tiến vào tầng thứ ba;"
"Còn về tổ thứ hai, giết người là có thể qua ải."
"Hiện tại."
"Tổ đầu tiên vào rừng trước, mười phút sau tổ thứ hai xuất phát ––"
Liễu Bình nhìn lại chung quanh, chỉ thấy mọi người đều có chút mờ mịt.
"Bắt đầu!"
Nhân viên công tác hét lớn.
Một nửa số người ầm ầm chạy vội hướng về phía trước.
Liễu Bình bị chia vào tổ thứ hai.
Hắn đứng tại chỗ lặng lẽ chờ đợi, mãi đến khi nhân viên công tác hô một tiếng:
“Đuổi giết bắt đầu!"
Tất cả mọi người chạy như bay về phía trước, muốn đuổi theo tổ thứ nhất đang
chạy trốn.
Liễu Bình cũng xen lẫn vào trong đó, vừa âm thầm phòng bị những Sứ giả hiến
tế, vừa chạy như điên về phía trước.
Không bao lâu sau, hình như là sợ phải giành thủ cấp với người cùng tổ, mọi
người chậm rãi phân tán ra, đuổi theo từ những con đường khác nhau hướng về
phía trước.
Liễu Bình chạy vào một con đường nhỏ như ruột dê, lại thấy hai gã Sứ giả hiến
tế đi theo phía sau.
Hắn còn chưa nói lời nào thì hai người kia đã nhìn nhau, một người trong đó
lặng lẽ lui ra ngoài, đối phương hướng khác.
Liễu Bình lập tức hiểu ra.
–– Hắn trở thành con mồi của kẻ ở lại.
Quả nhiên, tên Sứ giả hiến tế kia cười và mở miệng nói: “Chúng ta đều là tổ săn
giết, phải chém giết với tổ thứ nhất."
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Sứ giả hiến tế tiếp tục nói: “Một người giết một người, sẽ tương đối nguy hiểm,
không bằng ta giúp người giết một người, ngươi cũng giúp ta giết một người,
như vậy chúng ta vẫn luôn duy trì hai đối đầu với một, vậy thì tương đối an toàn
hơn, người cảm thấy thể nào?"
"Ý kiến hay."
Liễu Bình nói.
"Ngươi am hiểu thủ đoạn công kích gì?"
Sứ giả hiến tế hỏi.
ồ ấ ấ ế ằ ấ ế
"Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, ta chỉ biết nằm dưới đất giả chết, lợi dụng quy
tắc để qua ải, thật ra căn bản không am hiểu đánh nhau gì."
Liễu Bình cười nói.
Lời còn chưa dứt, trên tay hắn bỗng xuất hiện một thanh đao.
Là U Ảnh Đao.
Tên trường đao, dòng máu đỏ tươi chậm rãi nhỏ giọt.
"Tại sao trên đao của ngươi có máu?"
Sứ giả hiến tế ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi có thể đoán xem."
Liễu Bình nói.
Sứ giả hiến tế bỗng bất động.
Liễu Bình thở dài, nói: “Vừa rồi ta đã nói, ta chỉ biết lợi dụng quy tắc để qua
ải."
"Quy tắc là: Giết người có thể qua ải."
"Cho nên ta giết người thì qua ải."
Câu nói vừa dứt.
Đầu của Sứ giả hiến tế đã lăn xuống mặt đất.
Hắn ta đã chết.
Hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Ngươi thi triển Chân Không
Trảm Pháp."
"Ngươi giết chết đối phương, đạt được năm mươi điểm hồn lực, đổi thành 5%
giá trị kinh nghiệm."
Trường đao chấn động, tất cả máu loãng bị chấn văng ra ngoài.
Giọng của Liễu Bình lạnh đi, hắn tiếp tục nói: “Những người có ý đồ đuổi giết
tổ thứ nhất sẽ bị các ngươi giết chết từ sau lưng trong quá trình truy tung."
"Mà người của tổ thứ nhất chỉ lo chạy trốn, căn bản không phòng bị người cùng
tổ đang đứng bên cạnh, bọn họ cũng bị các ngươi giết chết."
"Thật là một ý kiến hay."
"Cho nên ––"
"Mượn đầu người dùng một chút."
Tháp nhọn.
Tầng cao nhất.
Nơi này không có một bóng người.
Tổ năm người trộm thẻ ban đầu còn có chút khẩn trương, giờ lại quay mặt nhìn
nhau.
ẳ ể ế
"Loại tháp nhọn cao đẳng này là dùng để quản lý một thế giới, bình thường luôn
có đại ma quỷ ngày đêm trấn thủ tại đây, nhưng hình như lúc này ma quỷ không
có mặt thì phải."
Yana nói.
"Trên đường đi cũng không có thuật pháp dạng phòng ngự và báo động trước
nào, chúng ta đi lên quá thuận lợi."
Norton nói.
Vừa nói như vậy, trong lòng bọn họ đều có chút lo âu.- - Không phải là bẫy rập
đó chứ? Hoa Tình Không không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào bàn tay của
Yana, mở miệng nói: “Đừng lo lắng nhiều như vậy, đại ma quỷ không ở đây thì
càng tốt –– Hình như sợi tơ vận mệnh của ta đã tìm được vị trí thẻ bài kia rồi."
Mọi người cùng nhìn lại.
Chỉ thấy sợi tơ vận mệnh trên cổ tay Yana bị căng ra thẳng tắp, chỉ về hướng
vách tường bên trái.
"Ở vách tường?"
Yana hỏi.
"... Không, ta cảm giác được sợi tơ vận mệnh xuyên qua vách tường, dẫn về một
chỗ nào đó bên ngoài vách tường."
Hoa Tình Không nói.
Norton ấn tay lên tường cảm ứng một lúc, sau đó nói: “Tường là đặc ruột, tầng
ngoài được thêm vào các loại thuật pháp cảnh giới, nếu đánh vỡ thì lập tức sẽ
dẫn kẻ địch tới."
Libertas ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Để ta thử xem."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK