Trong sân khấu kịch, người đàn ông ngồi hàng đầu đứng dậy, hỏi: "Là ai?"
Tùy tùng bên cạnh ông ta nói: "Đã điều tra rõ ràng, là đối thủ cạnh tranh của
ngài phái tới, muốn giải quyết ngài trước tổng tuyển cử."
"Ta biết bọn chúng rất dơ bẩn, thế nhưng không nghĩ tới lại dơ bẩn tới mức này,
đi, tới lượt chúng ta ra tay rồi."
Người đàn ông này nói.
"Vâng, các hạ."
Mấy tên tùy tùng nói..
Ông lão nói: "Làm cho thời gian tiến nhanh..."
Toàn bộ thế giới biến thành đường cong lướt đi như bay, chảy tràn như sông dài
vậy.
"Ngùng."
Ông lão nói.
Thế giới bỗng hiện ra trước mắt hai người.
Đây là một phòng học.
Thời tiết âm u, giáo viên đang giảng bài hăng say trên bục giảng, các học sinh
phía dưới lại đang buồn ngủ.
"Grace, hàng thứ ba, đứng dậy!"
Giáo viên bỗng nói.
"Dạ!"
Một nữ sinh giật mình đứng dậy.
"Năm 1675, kết quả của cuộc ám sát ứng cử viên Tổng thống khi đó là gì?"
Giáo viên hỏi.
"Ứng cử viên Tổng thống Grimm bị giết chết tại chỗ."
Nữ sinh nói.
"Em chắc chứ?"
Giọng của giáo viên cất cao, có vẻ như hơi hứng thú.
Nữ sinh ngẫm nghĩ một lát, nói: "Dạ đúng."
Tiếng cười vang lên.
Có người ở dưới nhỏ giọng nhắc: "Ám sát thất bại, Grimm đã trở thành Tổng
thống, sau đó phát động chiến tranh, Grace, trời ạ..."
Nữ sinh ngẩn ra.
ằ ế ấ ế
"Không đúng, ta nhớ rằng trên sách có viết ông ấy đã chết mà."
Nữ sinh nói với giọng chột dạ.
Giáo viên đứng trên bục giảng, chống nạnh nói: "Mở sách ra, trong một trăm
hai mươi lăm, tự đọc đi."
Nữ sinh cũng mở sách ra, tìm tới trang một trăm hai mươi lăm.
Đúng lúc này, ông lão nói: "Ngươi cũng đi tới xem đi."
Huyết sắc Khô lâu nghe lời tiến lên, nhìn về phía nội dung trong quyển sách.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng thay đổi, ngay cả hình minh họa cũng đã thay
đổi hoàn toàn, từ hiện trường ám sát trở thành đại diễn thuyết trước chiến tranh.
Người kia sống tiếp được! Tuyến thời gian chính cũng theo đó mà biến đổi! Lại
có thể làm như vậy sao! Huyết sắc Khô lâu thật rung động, đứng im tại chỗ
không biết nên nói cái gì.
Nữ sinh lại không phát hiện những điều này, đọc xong nội dung trong sách mới
vội vàng nói: "Xin lỗi, em nhớ nhầm."
Vẻ mặt giáo viên không thay đổi, nói: "Ừ, thái độ cũng không tệ lắm, lần sau đi
học không nên ngủ, dù đi ngủ cũng đừng phát ra tiếng gì, hiểu không?"
"Dạ."
Nữ sinh đỏ mặt nói.
Ông lão vỗ nhẹ đỉnh tháp.
Tất cả cảnh tượng đều biến mất, thế giới cũng biến thành cát sỏi, bay lả tả vào
trong hư không.
Mọi thứ đều trở về hình dáng ban đầu.
Huyết sắc Khô lâu phát hiện mình lại trở về lôi đài, mà cái bóng kia lại trở về
mặt đất, trở thành hình bóng hư vô dưới chân mình.
"Ta hiểu rồi... có đôi lúc lịch sử rối loạn, là bởi vì một vài chuyện trong quá khứ
vẫn không giải quyết được."
Huyết sắc Khô lâu nói.
"Đúng vậy."
Ông lão nói.
"Điều này cũng là cơ hội của loài người chúng ta sao?"
Huyết sắc Khô lâu hỏi.
Ông lão vỗ tay.
Từ trên lôi đài toát ra vô số hình bóng, như là mặt kính, ngưng tụ thành lôi đài,
ông lão, Huyết sắc Khô lâu đều giống hệt chân thân.
"Chúng ta chuẩn bị một ngàn thế giới song song, thế nhưng chỉ có thể kích hoạt
một lần, vấn đề là..."
Ô
Ông lão nói.
"Vấn đề là gì?"
Huyết sắc Khô lâu hỏi.
"Trình độ của người chỉ là chân nhân, tiến vào trong sẽ chắc chắn thất bại, còn
chưa có tư cách sử dụng cơ hội này."
Ông lão nói.
"Làm sao mới có thể thu được cơ hội này?"
"Thành Thánh."
"Thành... Thánh?"
"Đúng vậy, ta thấy người đã chuẩn bị dây thừng an toàn rồi, bất cứ khi nào đều
có thể rời khỏi nơi này... ngươi có thể tránh khỏi quái vật bên ngoài, rời đi một
cách an toàn."
Ông lão nói xong, nhìn đồng hồ, lại nói: "Với cường độ linh hồn của ngươi, chỉ
có thể ở nơi này mười phút mà thôi."
Đang lúc nói chuyện, trước mắt Liễu Bình hiện lên từng hàng chữ nhỏ, nhắc
nhở giống hệt với những lời ông lão đã nói.
"Chỉ có mười phút..
chờ ta khôi phục lại, ta sẽ lại tới."
Liễu Bình nói "Lần sau không thể tiến vào từ nơi này được, nơi này đã có quái
vật canh giữ cửa vào... bó đuốc sẽ nói cho ngươi biết lần sau tiến vào từ nơi
nào."
Ông lão nói.
Ông ta chậm rãi đi tới bên người Liễu Bình, đặt tay lên vai hắn, nhỏ giọng nói:
"Hiện tại ta tranh thủ đoạn thời gian cuối cùng, giúp người một tay!"
Ông ta đẩy mạnh.
Liễu Bình bị đẩy lùi về phía sau.
Hư không sau lưng hắn xuất hiện từng gọn sóng, mà cả người hắn lại nhập vào
trong đó, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Ầm!
Liễu Bình rơi mạnh xuống mặt đất.
Hắn phát hiện mình đã hiện ra bộ dáng chân thực của mình, mà Huyết sắc Khô
lâu lại hóa thành một tấm thẻ bài, lưu tại trên tay của hắn.
"Thu ta lại đi, trong trường hợp này mà có khô lâu xuất hiện sẽ bị cho là quỷ
ám."
Huyết sắc Khô lâu nhỏ giọng nói.
Liễu Bình quan sát cảnh tượng chung quanh, chỉ thấy mình đang đứng trước
một võ quán.
ấ ỗ ố ể
Đám người xung quanh rất náo nhiệt đông đúc, không còn có chỗ trống để đặt
chân nữa.
Có người đi ra khỏi võ quán, lớn tiếng nói: "Yên lặng!"
"Năm phút sau, bắt đầu tuyển chọn gia nhập võ quán!"
Đám người nghe được lời này, lập tức yên lặng lại, chờ đợi thời gian trôi qua.
Liễu Bình nhìn về phía đám người xung quanh, cảm thấy không hiểu ra sao cả.
Hắn chẳng biết tại sao mình lại bị đưa tới tuyến thời gian này nữa.
Giọng nói của ông lão vang lên bên tai của hắn: "Chúng ta đã quan sát người,
thực ra người muốn bản thân mình càng có tiềm lực đối kháng kẻ địch, cũng
thiết lập một đoạn khoảng trống lịch sử cho riêng mình."
"Ta?"
Liễu Bình giật mình hỏi lại.
"Đúng vậy..."
Ông lão mang theo ý cười, nói: "Người đưa ngươi bó đuốc đã nói cho ta biết,
nàng ta thấy được một bộ võ kinh trong trí nhớ của ngươi, có tên là Quy Tàng
Tối Thắng Võ Cực kinh."
Ý nghĩ Liễu Bình biến đổi nhanh chóng, lại như đề hồ quán đỉnh, nói: "Đúng
vậy, ta sáng lập võ kinh này, thế nhưng ta không nhớ được bất cứ nội dung nào
của nó cả, hóa ra là như vậy, ta vẫn không nhớ lại nó, điều này cũng nói rõ nó
vẫn chưa xác định được!"
"Thông minh! Xin hãy bắt đầu sáng tác nó đi, nếu như ngươi có thể biến nó trở
thành một quyển võ kinh siêu phàm nhập thánh, như vậy chúng ta sẽ nghĩ cách
làm cho Người ghi chép lịch sử ra tay, cố định đoạn lịch sử này xuống."
Ông lão nói.
Làm cho lịch sử cố định...
Danh Sách Chương: