Bên kia.
Võ quán Huyết Tâm Lưu.
Trước mắt Liễu Bình lơ lửng một hàng chữ nhỏ: “Hoan nghênh trở về, Thôn
Thần Giả trong Ác Mộng."
Hắn nắm chặt trường đao, ngừng thở, yên lặng chờ đợi biến hóa kế tiếp.
Một phút.
Hai phút.
Tam phút.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Liễu Bình nhịn không được mà nói: “Này, có lầm hay không --"
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên phun ra một búng máu, lập tức quỳ rạp xuống
mặt đất.
"Liễu Bình!"
Sơ Vân Thường hét lên một tiếng, lao vụt ra từ võ quán, tiến lên đỡ lấy hắn.
Miệng Liễu Bình không ngừng phun máu, nói không nên lời một câu.
Sơ Vân Thường sốt ruột nhưng không có cách nào.
Bách Nạp Đao đột nhiên lên tiếng: “Nữ nhân, người cách xa một chút, hắn đang
Ác Mộng hóa!"
"Ác Mộng hóa? Hắn có bị nguy hiểm hay không?"
Sơ Vân Thường vội vàng hỏi.
Bách Nạp Đao nói: “Ta lấy bốn loại huyết mạch Ác Mộng giao hội để đánh thức
thuật thay đổi huyết mạch, hiện tại hắn đang chịu đựng quá trình này, tạm thời
không có nguy hiểm."
"Tạm thời?"
Sơ Vân Thường nhạy bén mà lặp lại.
"Đúng vậy, chờ toàn bộ quá trình chuyển hóa kết thúc, hắn sẽ tranh đoạt quyền
chủ đạo với thân thể Ác Mộng của mình –– Đây là điều không thể tránh được."
Bách Nạp Đao nói.
"Hắn có thể thắng không?"
"Hắn phải thắng -- Hoặc là đạt thành nhận thức chung với thân thể hoàn toàn
mới, tạm thời sống yên ổn với nhau."
"Ta có thể làm cái gì cho hắn?"
ẩ ắ ắ ể Á
"Cách xa một chút, cẩn thận trong nháy mắt nào đó hắn bị thân thể Ác Mộng
khống chế hành vi, không cẩn thận ăn luôn ngươi.”.
Sơ Vân Thường nghe xong lời cảnh cáo nghiêm túc này thì đành chậm rãi lui về
phía sau.
"Không đủ, hắn sắp tỉnh lại, người đi vào võ quán, tốt nhất là trốn vào tầng hầm
đi!"
Bách Nạp Đao gấp gáp nói.
Sơ Vân Thường lại liếc nhìn Liễu Bình một cái, sau đó cắn răng rồi xoay người
chạy vào võ quán.
Đình viện.
Liễu Bình quỳ rạp trên đất, không ngừng phun máu.
Vô số bóng chồng bay múa qua lại trước mặt hắn, hiện ra từng hình ảnh xa xăm.
Liễu Bình thề, hắn không nhớ rõ một chuyện nào trong những hình ảnh đó.- -
Chúng không phải ký ức đời này của hắn! Có lẽ là đời trước? Liễu Bình nhìn
chăm chú vào một hình ảnh, chỉ thấy một thiếu niên đứng trên gác chuông cổ
xưa hoang tàng, cầm trường đao trong tay, cả người đều là máu.
"Ngươi phải nhớ lại."
Thiếu niên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.
Hình ảnh chợt lóe qua.
Lại một hình ảnh lập tức hiện ra.
Một nam tử trung niên ngậm điếu thuốc, trên tay đeo thiết quyền đầu, dùng một
quyền đánh lùi quái vật không thể diễn tả nào đó.
Nửa người hắn ta đã hóa thành xương trắng.
Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào hắn ta, hình như hắn ta cũng cảm ứng được
nên hút điếu thuốc một hơi thật sâu rồi phun ra vòng khói, sau đó nói: “Rất tốt,
người phải nhớ lại quá khứ."
Lời còn chưa dứt, nam tử và quái vật đối diện đã cùng biến mất.
Từng hình ảnh theo đó mà hiện ra.
Trong vô cùng hình ảnh, Liễu Bình nhìn thấy vô số nam tử tắm máu chiến đấu.
Bọn họ nhìn hắn, mặt mang ý cười, nói một câu lại một câu.
"Rất tốt, xem ra tất cả hy sinh đều là đáng giá."
"Một đời cuối cùng, tất cả cơ hội đều ở trên tay người, nhất định đừng quên."
"Nhớ lại đi."
"Những cuộc chiến ấy, người phải nhớ lại chúng."
"Ngươi cần ký ức."
"Ngươi cần -- sức mạnh! !!"
ễ ấ ầ ắ ổ ắ ấ
Liễu Bình chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, hắn quỳ rạp trên đất, không
ngưng phát ra một tiếng than nhẹ thống khổ.
Ở chung quanh hắn.
Mấy ngàn cái đầu người đột nhiên mở to mắt.
"Ồ... Có nguy hiểm đột kích."
Một cái đầu người nói.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Tất cả những cái đầu bỗng xếp thành tường cao, chắn ở trước mặt Liễu Bình.
Oanh! !! Tiếng nổ mãnh liệt vang lên.
Thậm chí cả cánh cổng võ quán và toàn bộ đình viện cũng bị đòn công kích uy
lực khổng lồ này hoàn toàn phá hủy.
Lý Triều Quang mang theo một cánh quân mênh mông cuồn cuộn, đang lơ lửng
trên bầu trời xa xa.
Một giọng nói to lớn liên tục phiêu đãng trên bầu trời, truyền khắp cả thành
phố: “Tất cả bình dân, rời xa nội bộ thành Đông."
"Quỷ Ác Mộng đã hoàn toàn buông xuống võ quán Huyết Tâm Lưu!"
"Lặp lại lần nữa, lập tức rời xa nội thành!"
Vô số hình ảnh chợt lướt qua trước mắt Liễu Bình.
Hắn nhìn thấy tình cảnh mình vật lộn với quái vật Ác Mộng trong mỗi một đời
thời đại quá khứ.
Những thông tin chiến đấu quá mức khổng lồ đó làm hắn không gánh nổi, cho
nên thần trí dần dần rơi vào trạng thái mờ mịt bất ổn nào đó.
Bỗng nhiên.
Hắn phát hiện chung quanh hiện ra một thế giới.
Ở thế giới này chỉ có một con đường, cứ kéo dài từ dưới chân hắn hướng tới
đường chân trời.
Ở hai bên con đường, vô số những binh khí dựng đứng trên mặt đất, giống như
những mảng rừng cây rậm rạp.
Mà –– Mỗi một thanh binh khí đều đâm xuyên qua một thân thể.
Vô số binh khí, vô số thi thể.
Chúng lẳng lặng sừng sững trong thế giới hoang vắng này, yên tĩnh không phát
ra một tiếng động.
Liễu Bình lặng lẽ quan sát, trong lòng bỗng hiện lên một chút cảm ngộ.
"A... Ta đã... Đã chết nhiều lần như vậy."
Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, nâng chân bước về phía trước.
ắ ổ ế
Keng! Những nơi hắn đi qua, binh khí hai bên con đường sôi nổi phát ra tiếng
reo vang.
Từng khối thi thể hóa thành ánh huỳnh quang lập loè u ám, như đại tuyết đầy
trời chậm rãi rơi lên trên người Liễu Bình.
Trong lúc hoảng hốt, Liễu Bình nhìn thấy cảnh tượng quá khứ nào đó.- - Thiếu
niên đứng trên gác chuông kia.
Là hắn của quá khứ.
Hắn đối mặt với thế giới đang hủy diệt và những quái vật Ác Mộng vượt qua
sức tưởng tượng đó, hắn bỗng giơ trường đao lên.
"Xin lỗi, ta không thể giao linh hồn mình cho các ngươi."
"Kinh nghiệm chiến đấu ở nơi này sẽ để lại cho tương lai –– Trong thời khắc
nào đó của tương lai, ta sẽ tiến đến chiến đấu với các ngươi lần nữa."
"Ta tin rồi sẽ có một ngày, ta có thể tìm ra cách chiến thắng các ngươi."
Thiếu niên thở dài, một tay cầm đao, một tay ẩn ra pháp quyết.
Hắn ta nhắm mắt lại, nói nhỏ một câu: “Các ngươi sẽ không vô địch mãi mãi."
Câu nói vừa dứt, khí tức của hắn ta cũng không còn lưu động.
Hắn ta đã chết.
Cảnh tượng như cuồng phong gào thét bay đi.
Lại có một người nam tử xuất hiện trong trí nhớ của Liễu Bình.
Hắn ta khiêng một cự pháo màu bạc, bên hông đeo trường đao, miệng ngậm
điếu thuốc lá, ánh mắt dừng lại trên người quái vật vô cùng khổng lồ phía trước.
"Thật là đau đầu, Khoa Kỹ Trắc đi đến đỉnh điểm cũng không được...”.
Nói xong, hắn ta lấy ra một cái nút tinh xảo nho nhỏ rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
"Lần này là các ngươi thắng, nhưng lần sau ta nhất định sẽ tìm được biện pháp
đối phó các ngươi."
Danh Sách Chương: