Liễu Bình chậm rãi dạo bước trên đường phố.
Hắn thấy phụ nữ đang giặt quần áo, trẻ con đang chơi đùa, mã phu thì điều
khiển xe ngựa, lão nhân đang rất tẩu, còn những người đàn ông thì vận chuyển
hàng hóa đó.
Cho nên nơi nào sẽ có sữa bột và bình sữa? Liễu Bình dừng bước trước một cửa
hàng tiện lợi đơn sơ, hỏi lão nhân đầy mặt tang thương ở ngoài cửa: “Chào
người, trong tiệm của ngươi có bán cái gì?"
"Các loại giấy và vải vóc."
Lão nhân vừa ngáp vừa nói.
"Vải vóc?"
"Đúng vậy, loại vải nào cũng có cả."
"Rất tốt."
Liễu Bình vui vẻ đi vào trong tiệm, dùng tay sờ sờ những vải vóc đó, cuối cùng
chọn một loại mềm mại nhất từ trong đó.- - Số này cũng đủ cắt khâu thành tã!
Tã có thể sử dụng lại, càng dễ dàng hơn tã giấy dùng một lần.
"Ông chủ, ta muốn lấy số này."
"Xin hãy thanh toán."
"Ngươi thu vàng không?"
"Không, nơi này chỉ nhận chấn động sang quý nhất trong vũ trụ."
Liễu Bình dùng lại một chút.
Chẩn đồng là cái thứ gì? Hắn nghe cũng chưa nghe nói qua, làm sao có thể tìm
được thứ này chứ? Lão đầu nhi bỗng lộ ra nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng nói: “Thật
là một Mộng Yểm Hành Giả non nớt... Quả thực không cần tốn nhiều sức đã bị
ta giải quyết rồi."
Lão ta khép đôi tay lại, bày ra một thủ ẩn Kỳ Quỷ.
Chỉ một thoáng, cả cửa hàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, hoàn toàn bao phủ Liễu
Bình vào trong đó.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Người bị thuật pháp Ác Mộng: Giao
dịch công bằng của Ngạc Thần đánh trúng."
"Thuật pháp này là thuật pháp đặc thù cùng loại với Linh, trong sáu cấp bậc
phân chia là So, Thứ, Cao, Liệt, Vương, Thánh của ngươi thì nó có thể tính là
cấp bậc “Liệt."
"Ngươi không thể tránh được thuật pháp Ác Mộng cấp bậc Liệt."
"Thuyết minh."
ấ ấ ể ế
"Khi người hỏi giá thì nhất định phải lấy ra tài vật tương ứng để tiến hành chi
trả, nếu không linh hồn người sẽ bị thế chấp cho đối phương."
Liễu Bình nhìn lướt qua thì lập tức hiểu ra.
Thì ra còn có thuật pháp kỳ quái như vậy! -- Hoá ra hắn trực tiếp chui vào rọ.
Chẩn đồng.
Chẩn đồng... Liễu Bình bỗng nhớ tới một sự kiện, vội vàng lấy chiếc nhẫn mà
Asimo đưa cho hắn ra.
Hắn đeo nhẫn vào tay.
Gần như trong nháy mắt, chiếc nhẫn lập tức biến mất.
Lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không: “Vật
phẩm trang sức ngươi đeo: Chiếc nhẫn bảo vật của Vua Kinh Cức."
"Một khi đeo chiếc nhẫn này vào, nó sẽ không bị bất cứ kẻ nào phát hiện và
nhìn thấy, mà người thông qua sức mạnh của nó, có thể thuyên chuyển bảo khố
tư tàng của Vua Kinh Cức vào bất cứ lúc nào, tùy ý lấy ra bảo vật và tiền bạc từ
bên trong."
"-- Tiểu kim khổ bí mật mà cả Hoàng Hậu Kinh Các Điểu cũng không hay biết."
"Tái bút: Đây là một chiếc nhẫn có khí linh."
Có khí linh? Vậy giao lưu cùng tiện hơn nhiều! Liễu Bình đưa ý niệm vào nhẫn,
nhẹ nhàng nói: “Có chân đồng hay không? Ta không cần cái gì khác, cho ta một
chút chân đồng được không?"
Chiếc nhẫn lập tức vang lên một giọng nói: “Chẩn đồng? Cậu trai trẻ, người bị
hố rồi!"
"Sao ta lại bị hổ?"
Liễu Bình hỏi.
"Chấn động là tài liệu loại phong ấn tốt nhất, một khắc chẩn đồng có thể mua ba
ngàn thế giới có tài nguyên phong phú!"
Chiếc nhẫn lặng lẽ truyền âm.
"Nếu ta không lấy chấn động ra, thuật pháp của tên kia sẽ có hiệu lực, nó càng
muốn linh hồn của ta."
Liễu Bình cũng truyền âm nói.
"Chẳng lẽ người hoàn toàn không có cách nào ứng phó cục diện như vậy? Phải
biết là, đó chính là chấn động!"
Chiếc nhẫn tiếp tục truyền âm nói.
"Không gạt ngươi, thật ra ta có phương pháp -- Nhưng giờ phút này nhất định
có kẻ địch khác nhìn trộm trong bóng tối, ta không muốn để lộ ra chi tiết của
bản thân."
Liễu Bình truyền âm.
ấ ề ế ề ể
"Cũng đúng, suy nghĩ này cũng không có vấn đề, nếu dùng tiền có thể giải
quyết thì chúng ta không cần tiêu hao sức lực gì khác."
Chiếc nhẫn nói.
"Hiện tại ta có thể lấy ra chấn động không?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên! Ta đã chuẩn bị chấn động cho ngươi, ngươi quẹt ngón tay lên
trên người ta một cái là có thể lấy chúng ra."
Chiếc nhẫn nói.
Liễu Bình nhìn về phía lão nhân kia, mở miệng nói: “Chẩn đồng là thứ cực kỳ
sang quý, chì dùng một khắc cũng có thể mua ba ngàn thế giới, người bán một
cây vải lại muốn lấy chấn đồng? Ta cảm thấy năng lực này của ngươi cũng
không thể xem như Giao dịch công bằng."
Lão nhân lộ vẻ mặt điên cuồng, hung tợn nói: “Đương nhiên không công bằng,
nhưng ta muốn đứng trên địa cung lần nữa, muốn dẫm lên đầu người khác để
chiến đấu, mà không phải như bây giờ, mỗi ngày bị địa cung hấp thu chất dinh
dưỡng linh hồn-- Ta đã trả cái giá đắc vì lần giao dịch này!”.
Lão xốc quần áo lên, họ lập tức nhìn thấy huyết nhục bên trong đã biến mất, chỉ
còn lại xương trắng.
"Đúng không, bởi vì người trả giá đắc như vậy, cho nên mới có thể chọn chấn
đồng?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên, nếu người lấy không ra chấn động thì để linh hồn lại!"
Lão nhân hưng phấn liếm môi và nói.
Liễu Bình vươn tay, quẹt một cái lên chiếc nhẫn.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Trên đường phố bên ngoài truyền đến một tiếng
thét chói tai.
Thế giới tối sầm lại.
Oanh! !! Cú va chạm mãnh liệt làm cả mặt đất đều run lên mấy lần.
Tro bụi bay lên cao.
Chỉ thấy cửa hàng tiện lợi bị đè sụp hơn phân nửa.
Lão nhân bị một khối kim loại đen dài rộng cao mấy chục mét đè dưới mặt đất,
gần như chỉ lộ ra một cái đầu.
"Chấn đồng người muốn đã được đưa ra rồi đó."
Bên tại Liễu Bình vang lên giọng nói của chiếc nhẫn.
Cùng lúc đó, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Ngươi chi trả
đủ chấn động, hoàn thành Giao dịch công bằng của Ngạc Thần."
"Thuật pháp này đã biến mất."
ễ ế ắ ầ
Liễu Bình liếc mắt một cái đã quét xong, nhịn không được cúi đầu nhìn lão
nhân kia.
Đúng lúc lão nhân cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Dùng nhiều chấn động như vậy để phong ấn sức mạnh, lại ép tới ta không thể
nhúc nhích, còn phá giải thuật của ta –– ngươi nhất định cảm thấy phương thức
khoe ra này thực phong cách, không phải sao?"
Lão nhân oán độc mà nói.
Liễu Bình kéo cây vải lại rồi ôm vào trong ngực, mặt không có cảm xúc mà nói:
“Ta không cố ý, nhưng nói thật --”.
"Ta đã chết lặng với mấy chuyện như vậy rồi."
Danh Sách Chương: