Mãi đến khi không nhìn thấy hắn nữa, Aland mới dời ánh mắt đi, cười nói với
mọi người: “Ta đánh đố tiểu tử này có thể sống sót."
"Đương nhiên, ánh mắt thủ lĩnh có khi nào sai đâu."
Một nam nhân râu quai nón nói.
"Đề cử đồng tộc ưu tú nhập ngũ thành công thì thủ lĩnh cũng có thể nhận được
một mớ điểm công huân xa xỉ."
Nữ nhân mời mọi người uống rượu vừa rồi cười nói.
"Đó là điều ta xứng đáng có được, ta có thể dựa vào tầm nhìn của mình để ăn
cơm."
Aland trừng mắt mà nói.
"Không sai,"
Nữ nhân đứng lên duỗi người, ngáp một cái rồi nói: “Các ngươi nói chuyện đi,
gần đây ta rất nghèo, chờ đến khi thí điểm thì sẽ trở về."
"Ai kêu lần nào ngươi cũng đánh cược chơi bài lớn như vậy, ngươi không thể
đặt ít một chút sao?"
Aland nói.
Mọi người cười ha hả.
"Không có đủ tiền đặt cược thì chơi còn thú vị gì nữa –– Ta đi đây."
Nữ quân nhân nói xong thì thân thể chợt lóe rồi biến mất.
Aland bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tới, tới, chúng ta đánh bài."
Mấy quân nhân chào hỏi Aland và nói.
"Đánh cược nhỏ cũng vui sướng, mỗi lần đặt cược không được vượt qua mười
điểm công huân, có nghe thấy không?"
Aland nói.
"Tuân lệnh, thủ lĩnh"
Mọi người đáp.
Liễu Bình đi về phía trước trong bóng đêm.
Trên tay hắn có một thẻ bài trống, đó là Aland cho hắn.
Giết chết hoặc bắt giữ con mồi xong thì có thể dùng thẻ bài này để cất vào.
Con thỏ hiện ra từ trong hư không, nói nhỏ: “Tinh huống những người đó là thế
nào?"
"Còn chưa biết, quan sát thêm hai ngày là có đáp án."
ễ
Liễu Bình nói.
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá cao mấy thước, ánh mắt đảo qua khắp
mọi nơi trong chốn hoang dã.
Hai hàng chữ nhỏ bỗng nhảy ra.
Hàng chữ nhỏ này hiện ra trên một mảnh bùn đất cao vài trăm thước, biểu hiện
nó là đầu nguồn kích phát ra “Kiến Văn Như Thần”: “Quật địa thần quy."
"Danh hiệu Quy Trung Thiện Đức, vì lòng mang thương hại, thường khiêng tất
cả thi thể đến Vĩnh Dạ để vùi lấp, giúp chúng được ngủ yên, xóa đi điềm xấu."
Được rồi.
Vừa thấy là biết không thể giết, nếu không nhất định sẽ trừ công đức.
Ánh mắt Liễu Bình chuyển động, nhìn lại ở nơi xa hơn, chỉ thấy ở một mảnh cát
lõm xuống khác, lại có hai hàng chữ nhỏ hiện ra: “Thôn Hồn Ma Xà."
"Có thể ăn tất cả thực vật mà sống, nhưng lại thích cắn nuốt linh hồn, cảm thấy
hưng phấn khi cảm nhận sự giãy giụa thống khổ của linh hồn trong cơ thể."
Con này thì có thể giết! Liễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút, thân thể nhẹ
nhàng bật lên cao, tung bay về hướng Ma Xà kia.
Im hơi lặng tiếng bay được nửa đường, Liễu Bình bỗng quát: “Con thỏ, đuổi nó
ra đây!"
"Được."
Con thỏ hứng thú bùng bụng mà vẫy vẫy móng vuốt.
Mặt đất lập tức có băng sương trải lên, không ngừng lan tràn đến chỗ Thôn Hồn
Ma Xà ẩn nấp.
Ma Xà lập tức biết mình đã bại lộ.
"Một nhân loại... Ăn ngươi!"
Nó chui ra khỏi mặt đất, thân thể bật nhanh lên trời, mở cái mồm bồn máu ra
táp về hướng Liễu Bình.
Liễu Bình vươn tay tung trường đao, cả người run lên không ngừng, mãi đến
khi con rắn này sắp cắn trúng hắn thì mới rống lên một tiếng: “Ca!"
Chỉ một thoáng, thân thể khổng lồ của Thôn Hồn Ma Xà bị băng sương đông
cứng lại, không nhúc nhích được mảy may.
Liễu Bình bất đắc dĩ thở dài.
Ngươi bất động thì sao ta trảm người được? Ta chỉ có thể trảm thứ gì động đậy
thôi! Cũng may lúc này, con thỏ tri kỷ ném văng ra một khối bằng tinh thật lớn,
đánh vào đầu Ma Xà, khiến nó khẽ run rẩy ở mức độ khó phát hiện được.
Ong -- Một tiếng reo vang lên, Trấn Ngục đạo lập tức ra khỏi vỏ, hóa thành một
vệt lôi quang lao thẳng lên vòm trời rộng lớn, trảm nứt tất cả hư không hắc ám
chung quanh, hiện ra dòng chảy hỗn loạn vô tận giấu sau lưng hư không.
ắ ấ ế ế ố
Giữa hai mắt Ma Xà xuất hiện một lôi tuyến tòa sáng, cứ kéo dài mãi đến cuối
thân thể nó.
Trong nháy mắt tuyến kia biến mất, cả người con rắn lập tức bị trảm thành hai
mảnh.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Chúc mừng, người đạt được ba trăm điểm
công đức."
Liễu Bình đáp xuống, nhẹ nhàng ném thẻ bài trống trong tay đi.
Chỉ thấy thân thể ma xà lập tức biến mất tăm hơi.
Trên thẻ bài lại xuất hiện những mảnh vụn thịt và vũng máu đầy đất, vừa thấy là
biết một loài rắn hình thể cực lớn.
"Hoàn thành."
Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên: “Công đức hiện giờ: Ba trăm mười
điểm."
"Khi người đạt được 1000 điểm công đức, ngươi có thể lựa chọn sáng tạo kỹ
năng chiến đấu thứ cấp, hoặc là tiếp tục tích góp công đức."
Liễu Bình tò mò hỏi: “Tiếp tục tích góp công đức? Sẽ thế nào?"
Danh sách nói: “Khi người đạt được 1200 điểm công đức, ngươi có thể tiến
hành thăng cấp cho kỹ năng sơ cấp vốn có."
"Kỹ năng sau khi thăng cấp sẽ trở thành kỹ năng thứ cấp, nhưng bởi vì thăng
cấp từ kỹ năng sơ cấp được sắp xếp sẵn, cho nên nó mạnh hơn kỹ năng thứ cấp
bình thường."
Liễu Bình xem xong thì hơi suy tư rồi đưa ra quyết định.
Chẳng qua là tích góp thêm hai trăm điểm công đức thì có thể đổi lấy kỹ năng
càng mạnh, vậy vẫn rất có lời.
Thế thì tiếp tục tích góp công đức đi! Liễu Bình vừa muốn nhích người, bỗng
lập tức cảnh giác, đè trường đao lại nhìn lại chung quanh.
Chỉ thấy một bóng người từ từ xuất hiện ở cách đó không xa.- - Là nữ quân
nhân mời hắn uống một ly kia! Lúc mới tiến vào quân doanh, Liễu Bình nghe
Aland gọi nàng ta là Delia.
Delia ôm hai tay đánh giá Liễu Bình trong bóng đêm, bỗng cười nói: “Một đao
vừa rồi không tồi, khó trách Aland liếc mắt một cái là đã nhìn trúng ngươi."
"Đa tạ rượu của ngươi, chờ ta kiếm được công huân, ta cũng mời người uống
một ly."
Liễu Bình chắp tay và nói.
"Khá biết điều đấy -- Nể mặt người ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ta cho
ngươi một lời khuyên."
Delia nói.
ắ
"Nghiêm túc lắng nghe."
Liễu Bình nói.
"Dùng hết sức để tích góp công huân đi, ba ngày sau, nếu công huân của ngươi
không đạt tới tiêu chuẩn thì Aland sẽ không chút do dự giết người, dùng linh
hồn của ngươi để đền bù tổn thất của hắn."
Delia nói.
"Giết ta? Vì sao?"
Liễu Bình khó hiểu mà hỏi.
"Người mới đều bị khảo hạch như thế này."
"Vậy -- Các ngươi thì sao?"
"Chúng ta à, mỗi ngày người có công huân ít nhất trong tiểu đội sẽ lập tức bị
đào thải, linh hồn bị đưa vào ao chuyển hóa -- cho nên người nhìn thấy không
có ai muốn mời ngươi một ly rượu, bởi vì cho dù là một công huân, cũng có khả
năng quyết định bọn họ sống hay chết."
Delia nói.
Trên tay nàng ta bỗng có thêm một thẻ bài.
Tên thẻ bài kia có vẽ một con quái vật, nó đứng trong một mảnh sương mù mê
mang, chỉ lộ ra một gương mặt quái dị, lẳng lặng quan sát doanh địa nhân loại
trên mặt đất.
Mặt của nó một nửa là nam nhân, một nửa kia là nữ nhân.- - Là quái vật Ác
Mộng Chủng
Danh Sách Chương: