Liễu Bình nhìn về phía Ảnh chủng - Phệ Ám giả, ý nghĩ trong đầu xuất hiện,
chợt nhớ tới một câu mà nó vừa mới nói: "Vậy... mỗi người chúng ta một phần
thì sao?"
Dựa theo ký ức mà xét, câu hỏi này chắc chắn là thuộc về câu đề nghị.
Muốn ngăn cản thuật triệu hoán dựa theo luật nhân quả, không thể phủ định trực
tiếp để nghị này được! Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình nói: "Có thể, theo người thì
nên phân chia như thế nào?"
Phệ Ám giả lộ ra vẻ bất ngờ, thế nhưng nó nói ngay: "Thế giới này, ta bảy ngươi
ba, người thấy thế nào?"
"Đề nghị này không tồi, thế nhưng ta có một ý nghĩ mới."
Liễu Bình đồng ý.
Ảnh chủng - Phệ Ám giả ngẩn người.
Đối phương nói "đề nghị không tồi", chẳng khác nào không phủ định đề nghị
của mình.
Mình không thể kích hoạt được năng lực Kỳ Quỷ mạnh nhất của mình.
Thế nhưng tên nhãi này lại nói hắn có một ý nghĩ mới.
Me nó.
Đề nghị không tồi Vậy ngươi còn nghĩ cái gì nữa? Ảnh chủng - Phệ Ám giả
nhịn một hơi, vết thương trên người truyền tới cơn đau càng làm cho nó cảm
thấy bực bội, không khỏi thuận miệng nói: "Hay là người nói cho ta biết, ý nghĩ
của ngươi là gì? Thế nào?"
"Ngươi muốn biết?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên."
Ảnh chủng - Phệ Ám giả bỗng nhiên tỉnh táo lại, thế nhưng lúc này nó lại không
dám phủ định đề nghị của mình, chỉ có thể đồng ý.
Liễu Bình cười rất tươi.
Ngu xuẩn! Chính người yêu cầu để ta nói đó! Hắn nói: "Ta là thể sơ sinh, mà
nhìn người có vẻ như cũng bị thương không nhẹ, tại sao chúng ta lại phải đánh
sống đánh chết vì một thế giới chứ? Trong ý nghĩ của ta, có một ý nghĩ là như
này..."
Hắn tiện tay lấy một cục vàng từ trong nhẫn ra, ý niệm xuất hiện, khắc lít nha lít
nhít chữ nhỏ trên cục vàng này.
"Đón lấy."
Liễu Bình ném vàng qua.
Ả Á ắ ấ ấ
Ảnh chủng - Phệ Ám giả bắt lấy cục vàng, đưa tới quan sát, lại thấy phía trên có
viết: "Đề bài là: "
"Trên bầu trời có hai vị tồn tại là Ác Mộng chủng - Thôn Thần giả, Ảnh chủng -
Phệ Ám giả, hiện tại đang là Ác Mộng chủng - Thôn Thần giả ở phía trước, Ảnh
chủng - Phệ Ám giả ở phía sau, cả hai sẽ dùng một tốc độ theo thứ tự là tốc độ
ánh sáng và 1.09725734 lần tốc độ ánh sáng di chuyển cùng chiều, chuyển động
đều, khoảng cách hiện tại của bọn họ là trăm ngàn kilomet, hỏi..."
Ảnh chủng - Phệ Ám giả bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: "Tại sao người lại để ta đọc
cái này?"
Liễu Bình nhún vai, nói: "Bởi vì ngươi muốn biết ý nghĩ của ta, trong đề bài này
ẩn giấu một ý nghĩ trong vô số ý nghĩ của ta, ta cần phải đưa cho người đọc... à,
chính miệng ngươi nói là muốn biết, không cho phép đổi ý."
Ảnh chủng - Phệ Ám giả lại nhìn chằm chằm vào khối vàng kia, âm thầm cắn
răng.
Chết tiệt! Đúng là ta muốn biết ý nghĩ của ngươi.
Thế nhưng người nghĩ tới thứ vớ vẩn gì đây! Mẹ nó, đây chính là một đề bài
của văn minh loài người cấp thấp mà, ngươi nói nó "ẩn giấu"
đi một trong vô số ý nghĩ của ngươi! Ta còn phải giải đề, mới có thể đoán được
một ý nghĩ của ngươi hay sao? Thật đúng là chết tiệt mà! Thằng nhãi này, vừa
nhìn cũng biết chỉ là thể sơ sinh mới ra đời, không thể biết được tuyệt chiêu của
ta.
Thảo nào người khác đều nói Thôn Thần giả khó chơi... Không được, ta không
thể rối loạn, ta phải bình tĩnh, không thể lật thuyền tại nơi đây được.
Ảnh chủng - Phệ Ám giả âm thầm an ủi tâm linh của mình, cũng cố gắng đọc
tiếp đề bài kia.
Lúc này, Liễu Bình lại lấy một khối vàng nữa ra.
Ý nghĩ của hắn hơi động, khắc đầy chữ trên đó, lại ném cho Phệ Ám giả.
Ảnh chủng - Phệ Ám giả nhận lấy nhìn lại thấy trên đó có viết: "Xin hãy đọc
những dòng chữ dưới đây, sau đó hãy nêu ra tư tưởng trung tâm mà nó biểu
đạt:"
"Ánh nắng dần dần biến mất khỏi căn phòng đỏ, đã hơn bốn giờ, hoàng hôn
vắng lặng dần dần thay thế buổi trưa nặng nề."
"Ta nghe thấy tiếng mưa rả tích vẫn đang gõ vang cửa sổ nơi thang lầu..."
Mưa đang gõ vang cửa sổ? Ta gõ em gái ngươi á! Ảnh chủng - Phệ Ám giả nắm
chặt cục vàng, cảm xúc táo bạo đang dâng lên trong lòng.
"Đề bài... này lại là sao nữa?"
Nó cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh để nói.
"Không phải người muốn biết ý nghĩ của ta là gì sao? Thực ra trong đề bài này
cũng ẩn giấu một ý nghĩ của ta."
ễ
Liễu Bình nói.
Hắn còn chưa dứt lời, trong tay của hắn lại có thêm một cục vàng mới.
"Ngùng!"
Ảnh chủng - Phệ Ám giả bỗng hét lên.
Hầu như trong nháy mắt này, nó phản ứng lại... Coi như là nó, cũng không thể
vi phạm "đề nghị"! Nội dung của "đề nghị"
là: "Hay là người nói cho ta biết, ý nghĩ của ngươi là gì? Thế nào?"
Đây là do chính nó nói.
Nếu như mình vi phạm lời "đề nghị"
này... Thuật này sẽ triệu hoán ba tên giúp đỡ cho đối phương! Một thể sơ sinh
Thôn Thần giả, mình còn có sức liều mạng.
Thế nhưng nếu lại thêm ba người trợ giúp, mình hẳn phải chết không thể nghi
ngờ! Nghĩ tới đây, Ảnh chủng - Phệ Ám giả nhanh chóng bổ sung câu nói vừa
rồi: "Ngùng... là không đúng lắm, mới tiếp tục."
Liễu Bình mỉm cười nói: "Vậy mới đúng mà, đã nói rằng phải nghe ý nghĩ của
ta, thiếu một ý nghĩ đều không được."
Hắn ném cục vàng qua.
Ảnh chủng - Phệ Ám giả tiếp nhận cục vàng, đọc những chữ trên đó.
Lần này, trên cục vàng không có nhiều chữ nhỏ.
Chỉ có ba hàng chữ lớn: "Ánh chủng - Phệ Ám giả sinh ra trong sương mù Ác
Mộng, từ trong trứng sương mù phá vỏ mà ra."
"Như vậy xin hỏi: ".
"Là trứng có trước, hay là Ảnh chủng - Phệ Ám giả có trước?"
Ảnh chủng - Phệ Ám giả đọc xong, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, trở nên trầm
mặc.
Liễu Bình lại lấy một cục vàng nữa ra, ho nhẹ rồi nói: "Xin đọc để tiếp theo..."
Ảnh chủng - Phệ Ám giả bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: "Tới cùng thì ngươi có bao
nhiêu ý nghĩ?"
"Ta cũng không biết, dù sao mỗi phút mỗi giây đều có vô số ý nghĩ xuất hiện."
Liễu Bình nhún vai, nói.
Phệ Ám giả nói: "Rất tốt, hiện tại ta quyết định rời khỏi thế giới này... nó là của
ngươi."
Âm! Phệ Ám giả vừa nói xong, nó hóa thành một luồng tàn ảnh mơ hồ bay lên
tận trời, phát ra những tiếng vù vù, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu
nữa.
Liễu Bình đứng giữa không trung, hét lớn: "Này, đừng đi chứ! Đề bài tiếp theo
còn đặc sắc hơn nhiều đó!"
ầ ấ
Trên bầu trời, không có bất cứ âm thanh nào đáp lại cả.
Ảnh chủng - Phệ Ám giả đã biến mất không thấy đâu nữa.
Liễu Bình lại đợi một lát, lúc này mới dần dần trầm tĩnh lại.
"Dù sao cũng bị thương nặng... không muốn ở lại nơi này tiêu tốn thời gian vô
ích với ta..."
Hắn lẩm bẩm.
Đúng vậy.
Khi mình kích hoạt "Kiến Văn Như Danh", nhìn thấy trên đỉnh đầu Phệ Ám Giả
có một dòng chữ "bị thương nặng".
Thời gian càng dài, nó càng suy yếu.
Cho nên khi nó phát hiện mình bị mắc bẫy, lập tức rời khỏi thế giới này, không
còn dám nghe tiếp.
Liễu Bình lắc đầu, thân hình bay xuống phía mặt đất.
Hắn trở lại võ quán đã sớm bị san thành đất bằng, la lớn: "Sơ Vân Thường!"
Một vùng gạch ngói vụn bị xốc lên.
Sơ Vân Thường bò ra từ trong một đường hầm.
"Liễu Bình, ngươi không sao chứ?"
Cô ta vội vã hỏi.
"Ta thì không sao cả... thế nhưng thế giới này gặp chuyện lớn rồi."
Liễu Bình thở dài.
Danh Sách Chương: