Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-- Sở dĩ những nhân loại này xuất hiện, không phải là muốn bao vây tấn công
thành phố dưới lòng đất.
Bọn họ chỉ bị yêu tinh tìm ra thôi.
"Đương nhiên ta phải lo lắng!"
Lehman đột nhiên đúng phắt lên, đi qua đi lại trong đại sảnh.
“Cho dù toàn thân chuyển thành cơ thể nhân tạo, cũng có xác suất nhất định bị
niệm quỷ ăn luôn..."
Hắn ta nôn nóng nói.
"Có thể làm đến bước này đã rất ghê gớm, ngươi còn muốn làm cái gì?"
Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi.
Lehman đột nhiên đứng lại, mở miệng nói: “Đại não."
"Có ý gì?"
Liễu Bình không hiểu.
"Đại não là khí quan trung tâm mà nhân loại chúng ta dùng để chứa đựng và xử
lý tất cả mọi thứ, nếu ta cũng đổi đại não thành thiết bị xử lý lượng tử, triệt triệt
để để trở thành tồn tại cùng cấp với máy móc thì niệm quỷ sẽ không ăn ta."
Lehman nói.
Liễu Bình nín thở suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: “Lý luận là như
thế, nhưng đó còn là người sao?"
"Chỉ cần linh hồn không thay đổi, thể xác biến thành dạng gì thì đã sao?"
Lehman nói.
"Đương nhiên là có sao, làm nhân loại thì rất nhiều dục vọng và động cơ đều
đến từ phản ứng gian của thân thể, ngươi vứt bỏ gien thì không còn là nhân loại,
sẽ vứt bỏ dục vọng đến từ thân thể nhân loại."
Liễu Bình nói.
"Vì không bị niệm quỷ ăn, ta cảm thấy xứng đáng."
Lehman nói.
"Độ khó rất cao, lấy kỹ thuật trước mắt thì chỉ sợ không làm được."
Liễu Bình nói.
Lehman suy sụp ngồi xuống, thở dài nói: “Vấn đề này phải trả ba trăm tấn
hoàng kim cho Quyển Sách Đáy Biển mới có thể lấy được phương án kỹ thuật
càng chi tiết."
"Không có dục vọng nhân loại, còn xem là nhân loại sao?"

Liễu Bình hỏi.
"Ai biết được? Nhung sống sót quan trọng nhất, nói từ ý nghĩa nào đó thì đây là
vĩnh sinh -- Không phải sao?"
Lehman nói.
"Nếu có thể không ngừng đổi mới linh kiện, tự nhiên thân thể sẽ không bị hủy
diệt, quả thật cũng coi như vĩnh sinh."
Liễu Bình thừa nhận.
Nói xong, hắn rơi vào trầm mặc.
Hắn đánh thức Thủy chi Pháp Tắc, do đó ngưng tụ ra Quyển Sách Đáy Biển,
làm nhân loại có thể nhanh chóng đạt được tri thức.
Nhờ vậy mà sức mạnh pháp tắc Tứ Thánh Trụ trở nên hưng thịnh.
Nhưng mà... Hiện giờ nhân loại đã vứt bỏ tất cả những thứ vốn thuộc về nhân
loại.
"Thật ra ta cảm thấy chúng ta coi như an toàn."
Liễu Bình ung dung mà nói, nâng ly rượu trên bàn lên nhẹ nhàng nhấp một
ngụm.
"Chỉ có thể hy vọng như thế."
Lehman nâng tay lên, nhìn ngón tay linh hoạt, không có độ ấm gì của mình,
trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
Liễu Bình nhìn lại phòng làm việc, chỉ thấy trên tường lập loè một hàng chữ
nhỏ: “Thời gian còn lại để kết thúc xây dựng nhân thể: 2 giờ 25 phút."
Còn phải tốn chút thời gian.
Lehman mang đến cho hắn một chút ý tưởng.
Có nên làm ra vài thứ thuộc về Khoa Kỹ Trắc hay không? Về sau lúc lại quyết
đấu với niệm quý khác, nếu hắn vẫn không có người để dùng, vậy thì có hơi xấu
hổ.
Làm một con “Niệm quỷ”, hắn lại không có lấy một thủ hạ.
Tương đương với việc phơi bày thân phận thật ra rồi.
"Ngài Lehman, ta cần mượn phòng thiết kế vũ khí của ngươi một chút."
Liễu Bình nói.
Biểu cảm của Lehman lập tức thay thế bằng một nụ cười thân thiết, gật đầu nói:
“Không thành vấn đề, chẳng qua có vài tài liệu cực kỳ hi hữu, nếu ngài muốn sử
dụng..."
"Yên tâm, ta sẽ dựa theo giá cả chi trả bằng hoàng kim."
Liễu Bình nói.
"Vậy không có vấn đề gì, phòng làm việc thiết kế vũ khí chuyên chúc thứ năm
đã được mở ra, ngài có thể bắt đầu sử dụng."
"Được."
Liễu Bình đi về hướng một cánh cửa máy móc đang mở ra.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong lòng hắn: “Thiết kế cho chúng ta một
vài món vũ khí."
-- Là giọng của nữ anh.
"Muốn vũ khí gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Thế giới này không thể dùng sức mạnh Kỳ Quỷ, vậy chúng ta giáng cấp sức
mạnh xuống, dùng sức mạnh Trắc để chiến đấu... Người cần thiết kế ba loại
binh khí."
Nữ anh nói.
Liễu Bình cẩn thận lắng nghe, một lúc sau mới gật đầu nói: “Không thành vấn
đề, ngay khi thân thể ngươi đắp nặn xong thì ta có thể hoàn công."
Cánh cửa máy móc đóng lại phía sau hắn.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Thời khắc nào đó.
Liễu Bình đang thao tác mấy cánh tay máy móc, nhanh chóng thiết kế một loại
binh khí.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng nhảy ra: “Yêu tinh đã tìm ra tất cả mọi
người."
"Ngươi lấy tỷ số 1: 0 tạm thời dẫn đầu.”.
"Kế tiếp, đã đến lúc yêu tinh đi trốn."
"Bởi vì số lượng hai bên chênh lệch cách xa, ngươi có thể đưa ra thêm một điều
kiện họp lý cho trận tỷ thí lần này."
Thêm một điều kiện hợp lý? Cái gì mới coi là “Hợp lý"
? Liễu Bình hơi suy tư, sau đó mở miệng nói: “Vậy cho một hạn chế thời gian
đi, cũng không thể tìm kiếm mãi mà không có kỳ hạn, phải có một thời gian để
trói buộc hai bên."
Lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Đề nghị của ngươi đã được
chấp nhận."
"Thời hạn của lần chơi trốn tìm này là: Một tiếng rưỡi."
"Bắt đầu!”.
Liễu Bình liếc mắt một cái đã quét xong, trong lòng có vài phần thấp thỏm.
Dù sao đối phương cũng có mấy nghìn người, mà phía hắn chỉ có một yêu tinh.
Không biết rốt cuộc bản lĩnh chơi trốn tìm của yêu tinh mạnh đến mức nào.
-- Hắn cũng chưa lĩnh giáo qua.
ắ ắ
Thật sự là không chắc ăn lắm.
Cũng may đã thắng một ván, tạm thời còn xem như an toàn.
Liễu Bình vứt bỏ suy tư, lại thao túng cánh tay máy móc để thiết kế binh khí
cho Thủy Thụ, Hoa Tình Không và tinh của nàng lần nữa.
Trên mặt đất.
Niệm quỷ nhìn phù văn màu đen không ngừng biến hóa giữa không trung,
nhếch miệng cười nói: “Một tiếng rưỡi?"
"Căn bản không cần lâu như vậy, ta có thể lập tức tìm ra con yêu tinh kia."
Nó quan sát mấy ngàn chức nghiệp giả phía dưới, giận dữ hét lên: “Toàn lực
phóng thích lửa giận của các ngươi đi, để ta nhìn xem các ngươi cần bao lâu
mới có thể hoàn toàn hủy diệt thành phố này!”.
Đám chức nghiệp giả tạm dừng một chút, sau đó sôi nổi hành động.
Một triệu hoán sư giơ pháp trượng lên cao.
Trên bầu trời lập tức xuất hiện một viên thiên thạch.
Oanh -- Thiên thạch hung hăng giáng xuống, trực tiếp đánh vào một tòa nhà cao
chọc trời, sau đó nhanh chóng xuyên qua, đập ra một cái hố trên mặt đất.
Bắt đầu từ giờ khắc này, toàn bộ thành phố đã hoàn toàn bị hủy diệt.
Một tiếng rưỡi trôi qua.
Niệm quỷ không thể tin mà quát: “Chuyện này không có khả năng, mặt đất đã
bị san bằng, không có chỗ nào trốn tránh được cả!"
Một giọng nói bỗng vang lên bên tai nó: “Ta luôn trốn trong tác của người đấy."
Niệm quỷ đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người tí hon có kích thước
bằng ngón cái nhân loại lặng lẽ nổi lên, làm mặt quỷ với nó.
"Được rồi, ngươi đã thua hai ván, trận quyết đấu không hề có kỹ thuật hàm
lượng này nên kết thúc."
Người tí hon nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK