Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình vung mạnh trường đao gõ gõ thi thể kia.
Một loạt linh kiện áo giáp lập tức bóc ra từ thi thể, cấu thành một bộ giáp cụ
hoàn chỉnh bên cạnh.
"Thứ tốt đấy, quả nhiên những chúa tể Ác Mộng đó có rất nhiều thứ tốt."
Liễu Bình tán thưởng một tiếng, sau đó tùy tiện cất bộ chiến giáp này đi.
"Nó vừa chết, đối phương chắc chắn sẽ nhận được tin tức, kế tiếp là một hồi
mưa rền gió dữ, tất cả kẻ địch sẽ đến giết ngươi."
Cô bé lo lắng nói.
"Không vội, ta muốn tâm sự với người trước."
Liễu Bình trầm ngâm mà nói.
"Nói cái gì?"
Cô bé hỏi.
"Ngươi có nhận thức thế nào đối với cấp bậc sức mạnh?"
Liễu Bình hỏi.
"Hừm... sức mạnh thế giới trắc bình thường nhất, Dũng Hiện Kỳ Quỷ mạnh hơn
một chút, chúng sinh nhiều lắm chỉ có thể đến được trình độ Dũng Hiện này."
Cô bé nói.
"Không sai, vậy chúng ta thì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Chúng ta là Sinh Mệnh Thế Giới Loại, chúng ta có thể tùy tiện sử dụng sức
mạnh dũng Hiện, xây dựng ra Thế Giới chi Thuật dựa trên nền tảng này-- mà
hướng lên trên nữa thì ta không biết."
Cô bé nói.
"Lại hướng lên trên là chủ thuộc tính thế giới –– nó là tinh túy của tất cả sức
mạnh ngươi có, nhưng hiện tại người còn chưa đến được bước đó, sức mạnh Kỳ
Quỷ ngươi nắm giữ là cái gì?"
Liễu Bình lại hỏi.
"Sức mạnh Dũng Hiện của ta là Ngắt lời, cho dù đối phương sử dụng thuật pháp
gì, ta cũng có thể lập tức cắt ngang."
Cô bé nói.
"Rất lợi hại, vì sao không đánh một trận với chúa tể Ác Mộng kia?"
Liễu Bình hỏi.
ằ ằ ắ ố
Cô bé nhìn chằm chằm vào hắn, nói nhỏ: “Ngươi là tới cứu ta, hay là muốn ta đi
chịu chết?"
"Ngươi thi triển Ngắt lời như thế nào?"
Liễu Bình rất hứng thú mà hỏi.
"Xem kìa, có ngôi sao."
Cô bé chỉ vào trần nhà nói.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bật cười rồi nói: “Như vừa rồi đối phó
con thằn lằn kia?"
Cô bé tiếp tục nói: “Xem kìa, có ngôi sao!"
Liễu Bình lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhún vai và nói: “Thật sự thú vị."
"Xem kìa, thật sự có ngôi sao!"
Cô bé kiên trì nói.
Liễu Bình nhịn không được ngẩng đầu nhìn trần nhà, một hồi lâu sau mới nói:
“... Thu Ngắt lời của ngươi đi, ta sợ lát nữa bị mỏi cổ."
Cô bé nhụt chí mà nói: “Có phải năng lực này thật vô dụng hay không?"
"Thật ra rất lợi hại, để ta ngẫm lại... Đúng rồi người có công đức không?"
Liễu Bình dán mắt trên hư không, nhìn từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt phân tích
thuật pháp Kỳ Quỷ của đối phương.
Ba lớp Dũng Hiện.
Thuật này rất độc đáo, nhưng uy lực quá nhỏ.
Ít nhất phải chồng chất nó đến tám lớp Dũng Hiện trở lên thì mới coi như thuật
Kỳ Quỷ lợi hại.
"Công đức? Tất nhiên là ta có."
Cô bé nói.
"Không bằng ta tạo cho ngươi thêm mấy lớp Dũng hiện trên cơ sở Ngắt lời, làm
nó trở nên lợi hại hơn, được không?"
Liễu Bình nói.
"Phải trả cái giá gì?"
"Công đức, sau đó ta muốn thu nhận nó sử dụng một chút."
"Không thành vấn đề, trước nay ta chưa từng sử dụng công đức, ngươi muốn
bao nhiêu thì ta cho bấy nhiêu."
Liễu Bình búng tay một cái rồi nói: “Nhìn ta, cười một cái tỏ vẻ đồng ý chi trả,
chuẩn bị -- công đức chi trả thành công, được rồi, ta đã sáng tạo xong, hiện tại
quán đỉnh nó cho ngươi."
"Vậy là xong rồi?"
Cô bé ngạc nhiên hỏi.
ễ ẳ ể ố
Liễu Bình dựng thẳng một ngón tay lên, nhẹ nhàng điểm lên trán đối phương.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Trên cơ sở Ngắt lời",
ngươi sáng tạo ra thuật pháp Kỳ Quỷ Thất thần."
"Đây là thuật pháp độc hữu của Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."
"Ngươi đã thu “Thất thần vào Quy Tàng Nhất Thắng Võ Cực Kinh, có thể cho
các Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể khác sử dụng."
"Ngươi đã quán đỉnh Kỳ Quỷ chi Thuật này cho đối phương."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.
Cô bé dần lộ ra vẻ mặt hiểu ra.
Cô bé nóng lòng mà nói: “Ta có thể thử nghiệm uy lực của nó không?"
"Đừng -- Tuyệt đối đừng, nơi này chỉ có ta, đợi chút đi thử trên người thần linh
khác đi."
Liễu Bình vội vàng ngăn trở.
Cô bé có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến uy lực của chiêu này, lại nhịn không
được cười ra tiếng.
Liễu Bình nói: “Được rồi, hiện tại chúng ta phải bắt đầu xử lý từng tên thần linh
đó, để buộc tên chúa tể Ác Mộng kia hiện thân."
"Kế hoạch là cái gì?"
Cô bé hỏi.
"Kế hoạch? Cần kế hoạch gì chứ? Chúng ta là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể,
giết mấy thần linh mà còn cần kế hoạch à?"
Liễu Bình trừng mắt và nói.
Cô bé nói: “Vậy --”.
"Làm là được rồi."
Liễu Bình nói.
Gió mưa phiêu diêu.
Tiếng gầm rú dưới bầu trời đêm vẫn chưa dừng lại.
Toàn bộ thế giới rơi vào chiến loạn, vô số ngọn lửa sinh mệnh đã tắt, vô số linh
hồn bị thu hoạch.
Sự chấm dứt của tất cả càng ngày càng gần.
Nhưng ngay vào thời khắc mấu chốt này, cứ như có chuyện gì không bình
thường đã xảy ra.
Cánh cổng thần miếu lại bị mưa gió thổi ra lần nữa.
Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện.
Đây là một bộ xương khô có hai sừng cả người thiêu đốt lửa, mặc một bộ khôi
giáp màu tím đậm, trên lưng có vác một tấm chắn thật lớn, cầm chiến phủ trong
tay.
Nó mở to hốc mắt tối om, nhìn vào bên trong thần miếu.
Vừa nhìn một cái, ngược lại nó còn nhẹ nhàng thở ra, ồm ồm nói: “Ngươi đang
làm cái gì, làm ta cứ tưởng nơi này có chuyện gì, còn đặc biệt lại đây xem một
cái."
Trong đại điện thần miếu, cô bé đã bị treo ở giữa không trung.
Cả người người thằn lằn tỏa ra thần quang, cầm trường mâu trong tay, chỉ vào
cô bé và nói: “Giết nó thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
"Đúng vậy, động thủ đi."
Bộ xương hai sừng nói.
"Công lao khi giết chết một thế giới chi chủ nên thuộc về ai?"
Người thằn lằn hỏi.
"Chuôi mâu này của ngươi rất mạnh, giết nó không thành vấn đề, tất nhiên công
lao sẽ thuộc về ngươi."
Bộ xương hai sùng không kiên nhẫn nói.
"Thật ra cái ta muốn không phải phân công lao này, mà là một vài thứ khác ta
cần."
Người thằn lằn nói.
Trong hốc mắt tối om của bộ xương hai sừng lộ ra một chút ánh lửa.
Xem ra đối phưong muốn bàn một vụ làm ăn.
Nó chậm rãi nâng bước chân lên, đi vào thần miếu tới, mở miệng nói: “Ngươi
muốn dùng phần công lao này đổi lấy cái gì?"
"Ngươi có cái gì?"
Người thằn lằn hỏi.
"Lần trước lúc ta bắt lấy thế giới chi chủ nữ tính kia, từng tìm được một khối
nguyên thạch quang huy."
Bộ xương hai sừng nói.
"Chất lượng thế nào? Để ta nhìn xem."
Người thằn lằn nói.
Bộ xương hai sừng thoáng do dự, sau đó lấy ra một khối đá quý từ hư không.
Chỉ thấy trên khối đá quý này không ngừng nở rộ ra từng mảng hào quang
giống như cánh hoa hữu hình, tựa như bảo hoa nở rộ.
Trong chớp mắt khi đá quý bị lấy ra, hư không như truyền đến từng tiếng thì
thầm khe khē.
"Thứ tốt."
Người thằn lằn nhịn không được mà nói.
ắ ấ
"Tin chắc ngươi cũng từng nhìn thấy không ít nguyên thạch quang huy, nhưng
khối này lại khác với những khối đó, bên trong bao hàm tiếng kêu cứu cuối
cùng của thế giới chi chủ nữ tính kia, giá trị thưởng thức cực cao, rất hiếm có."
Bộ xương hai sừng đắc ý nói.
"Thành giao, cho ta viên đá quý này thì thế giới chi chủ đó là do người giết
chết."
Người thằn lằn nói.
Trong lúc nói chuyện, hắn đã thu hồi trường mâu, bước từng bước một rời khỏi
cô bé đang bị treo giữa không trung, đi tới trước mặt bộ xương hai sừng.
"Được!"
Bộ xương hai sừng vứt đá quý cho người thằn lằn, gấp không chờ nổi mà bay về
hướng cô bé.
Nó ra sức vung chiến phủ lên, hung hăng chém xuống đầu cô bé -- Ai ngờ chiến
phủ lập tức bổ hụt.
Cô bé hóa thành ảo giác, tan thành mây khói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK