Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn chậm rãi đi về hướng âm nhạc truyền đến dọc theo con phố.
Trên không trung có bông tuyết bay xuống.
Nếu ngẩng đầu nhìn kỹ sẽ phát hiện bên ngoài không trung có một bóng mờ thật
lớn.
Nó nhìn như một tồn tại dạng người, đang quan sát toàn bộ thế giới.
Liễu Bình nhất thời không để ý đến bóng ma này.- - Trong vô số thế giới và thời
không, thật sự có quá nhiều quái vật.
Hiện tại hắn bức thiết muốn tìm kiếm “Người sống sót"
kia.
Xuyên qua từng con phố không người, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy nơi âm nhạc
vang lên.
Đó là một kiến trúc tương tự như thần miếu.
Ở lân cận, những kiến trúc khác đều quay quanh nó, cứ như nó mới là trung tâm
của nơi này.
Khi Liễu Bình đến nơi này, tiếng dương cầm trở nên càng vang dội.- - Giống
như đang hoan nghênh hắn.
Liễu Bình tìm được cổng chính của thần miếu, đẩy cửa đi vào.
Vẫn không có người.
Một cây dương cầm được đặt cuối những hàng ghế dài không người, ở bên cạnh
đài chủ tế, đang phát ra tiếng vang leng ka leng keng.- - Không có ai đàn, nó
đang tự vang.
Liễu Bình nhìn một vòng chung quanh, chỉ thấy trên dàn tế có một hư ảnh đang
đứng sừng sững.
Đó là một nữ tử tóc đen.
Nàng ta khoảnh hơn ba mươi tuổi, trên người lộ ra một cảm giác trang trọng và
nghiêm nghị tĩnh lặng, nàng mặc một bộ áo bào ngắn màu đen kiểu cũ, quần
thụng rộng thùng thình, miệng ngậm một điếu thuốc, đang ngồi bên cạnh tế đàn.
-- Nhìn qua có chút cô đơn.
"Rốt cuộc cũng có người tới."
Nữ nhân phun ra một vòng khói rồi nói.
Liễu Bình chắp tay và nói: “Các hạ, ta là Liễu Bình, không biết xưng hô ngài
như thế nào?"
"Ta là Tử Thần của thế giới này-- nếu ngươi không ngại thì gọi ta một tiếng
Mộng Di cũng được, trước kia mọi người đều gọi ta như vậy."
Nữ nhân kia nói.
"Vì sao là Mộng Di?"
Liễu Bình hỏi.
"Đời người như giấc mộng."
Nữ nhân nói.
Nàng ta mở một gói thuốc ra, hỏi: “Ngươi hút không?"
"Cảm tạ, Mộng Di, ta rất ít chạm vào thứ này."
Liễu Bình nói.
"Cũng đúng, nó sẽ làm người đi về hướng của ta."
Nữ nhân lại châm một điếu thuốc, hút thật sâu một ngụm, ánh mắt dừng lại trên
cây dương cầm tự diễn tấu kia.
"Tiểu tử, trên người của ngươi có nhân tính phức tạp, còn có không ít thần tính
hiếm gặp, có thể nói vì sao người đến nơi này không?"
Nàng ta hỏi.
"Ta à... Thật ra đến vì tránh né kẻ địch, tiện thể nghỉ ngơi lấy lại sức ở nơi đây,
học một vài thứ để chuẩn bị vì cuộc chiến tương lai."
Liễu Bình nói.
"Chiến đấu với ai?"
Nữ Tử Thần hỏi.
"Chúa tể Ác Mộng."
Liễu Bình nói.
"Ta không tin, ta đã cảm nhận được, trên người người có danh sách của chúa tể
Ác Mộng."
Nữ Tử Thần nói.
"Thế này khá khó giải thích, nói như thế nào đây, ta lừa dối thành công, để ta
ngẫm lại có gì chứng minh được chuyện này không."
Liễu Bình nói.
Bỗng nhiên.
Một cô bé mặc váy dài màu đỏ hiện ra từ hư không, nhẹ nhàng dừng lại bên
cạnh hắn.
Là Andrea! Nữ Tử Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Andrea, trong mắt hiện
ra một tia khó tin.
"Thánh Linh!"
"Không sai, ta thật sự xuống từ thánh giới, chào ngươi."
Andrea hành lễ và nói.
ầ ễ ầ
Nữ Tử Thần nhìn cô bé, lại nhìn Liễu Bình, sau đó nói: “Ngươi... cần ta trợ
giúp?"
Andrea mỉm cười lên, hỏi ngược lại: “Ta có thể cảm nhận được thế giới này còn
một tia sinh cơ cuối cùng, người cần ta trợ giúp không?"
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó trang bị danh hiệu cấp thánh nhân “Tiền Triều
Thánh Tượng"
lên.
Ngay lập tức, Nữ Tử Thần kia đã nhận ra biến hóa trên người hắn, kinh ngạc
nói: “Ngươi là Thánh giả trong chúng sinh–– bên cạnh có Thánh Linh đi theo,
bản thân cũng là thánh nhân –– Thế thì ta đã hơi tin, nếu người phản bội chúng
sinh thì danh hiệu này sẽ biến mất."
Nữ Tử Thần trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống từ dàn tế.
Nàng ta bước từng bước một đi đến trước mặt Liễu Bình, mở miệng nói: “Năm
đó..
Chúng ta cũng không ngăn cản được Ác Mộng xâm lấn, tất cả thần linh đều bị
hủy diệt hoàn toàn.”.
"Chỉ có ta ——”.
"Bởi vì thế giới này triệt để biến thành tử vực, mà ta chưởng quản tử vong, bởi
vậy còn có một tia cơ hội."
"Trong khoảng thời gian dài đằng đẳng, do thế giới này ngày càng có nhiều tử
vong nên ta mới miễn cưỡng duy trì tới hiện tại."
Nói đến đây, nàng ta lẳng lặng đánh giá Liễu Bình.
"Chúng ta là trận tuyến đồng minh bẩm sinh."
Liễu Bình nói.
Ánh mắt Nữ Tử Thần dừng lại trên ngón tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta thấy... thần
lực sớm đã suy bại của mặt đất đang lượn lờ trên tay ngươi, còn có một thần
toàn năng rơi vào tử cảnh đang đáng khinh trốn ở phía sau ngươi."
"Chúng ta là trốn tới –– người biết đấy, kiểm ăn thật sự không dễ."
Liễu Bình nhún vai nói.
Nữ Tử Thần cười ha ha lên.
Không đợi Liễu Bình phản ứng, nàng ta bỗng lấy ra một chiếc nhẫn màu đen,
bắt lấy một bàn tay của Liễu Bình và hỏi: “Nói thật, chúng ta thật sự là người
chung đường, giúp ta chính là giúp ngươi –– nhưng chuyện này không dễ, nó là
hiểm cảnh mà người chưa bao giờ gặp qua, ngươi có bằng lòng thử một lần
không?"
"Không dễ đến mức nào?"
Liễu Bình hỏi.
ầ ầ
"Ngày chư thần hoàng hôn đó gần như là hoàn toàn tuyệt vọng, cả ta cũng cảm
thấy khó giải quyết, cũng chưa bao giờ dám tìm ai tới thử, nhưng ngươi là thánh
nhân --"
"Vậy ta thử xem."
Liễu Bình nói.
"Nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội, tuyệt đối không thể có sai lầm gì."
Nữ Tử Thần nói.
"Nếu không thì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta sẽ hoàn toàn tiêu tán -- trên thực tế, một tia linh hồn cuối cùng của ta được
gửi gắm vào chuyện này."
Nữ Tử Thần nói.
"Chậc, áp lực của ta có vẻ tăng lên."
Liễu Bình nói.
"Hỏi người lần cuối, muốn tới hỗ trợ không?"
Nữ Tử Thần hỏi.
"Tới."
Liễu Bình nói.
Nàng ta cúi đầu, đeo chiếc nhẫn màu đen kia lên ngón áp út của Liễu Bình.
Chỉ một thoáng.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Trong thời gian vô tận,
thật ra có vài thời điểm, tương lai và quá khứ là liên thông."
"Chúng quyết định lẫn nhau."
"Ngươi sẽ tiến vào một tuyến vận mệnh được Tử Thần dùng hết sức để duy trì."
"Bắt đầu!"
Thời gian như đình trệ trong chớp mắt.
Nữ Tử Thần biến mất khỏi trước mắt hắn.
Liễu Bình cảm nhận được điều gì trong lòng, lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên con phố ngoài cửa lớn thần miếu dần dần xuất hiện tiếng ồn ào,
đám người chen chúc, ngựa xe như nước.
Toàn bộ thế giới như sống lại.
Giọng nói của Nữ Tử Thần vang lên từ chiếc nhẫn màu đen: “Chúng ta nói ––”.
"Trong tuyệt vọng thường cất giấu ánh sáng le lói."
"Vào ngày hủy diệt kia, song tử có được sức mạnh tử vong lớn nhất sẽ ra đời,
mỗi lần nàng và hắn cầu nguyện và hiến tế, sẽ làm sức mạnh của ta lớn mạnh."
ế ế ầ
"Hai tư tế trời sinh này bộc phát nguyện lực vô tận trước khi chết, cầu xin một
nguyện vọng với ta."
"Nếu ngươi có thể thay ta thỏa mãn nguyện vọng của song tử, vậy mọi chuyện
sẽ có chuyển cơ ––

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK