Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đi tới trước lều trại của Phù Vân tiên tông, trước cửa lều trại có một bia đá
dựng thẳng cao khoảng bốn mét, phía trên viết vô số quy tắc của Phù Vân tiên
tông và lịch sử huy hoàng của tông môn.
Vì càng thể hiện sự uy nghiêm của tông môn, tấm bia đá này chỉ có thể dùng
mắt thường để nhìn.
Phù Vân tiên tông là tông môn cổ xưa nhất, cũng là tông môn đứng đầu trong
bảy đại phái, có những quy tắc cùng những chú ý này là chuyện đương nhiên.
Rất nhiều người tu hành đều đứng trước lều trại, đọc hết những câu từ được ghi
trong đó.
Liễu Bình bị đám người đẩy về phía sau, hơi suy tư rồi lập tức rời khỏi nơi đây.
Sau khi đọc những quy tắc đó cũng cần ít nhất là mười lăm phút đồng hồ, lại
còn nhiều người hỗn loạn không chịu xếp hàng như vậy.
Phiền.
Hơn nữa, dù Phù Vân tiên tông là môn phái đứng đầu, thế nhưng trong tông
môn có quá nhiều quy tắc, mọi thứ đều phải chú ý tới vai vế, mình chỉ là một
người mới, sau khi đi vào muốn dò xét tin tức của sư phụ trong thời gian ngắn,
thực sự là không có khả năng.
Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, tiếp tục đi về phía trước.
Cạnh Phù Vân tiên tông, khoảng cách cũng không xa chính là Thanh Minh
môn.
Ngoài lều trại của Thanh Minh môn có một đài diễn võ mô hình nhỏ được dựng
lên.
Người tu hành cấp thấp muốn gia nhập vào Thanh Minh môn, đầu tiên phải
chiến thắng ba người cạnh tranh tại đài diễn võ, mới có tư cách đi vào trong lều
trại, tiếp nhận thử thách chân chính.
Tông môn này am hiểu chiến đấu, đề cao việc tìm kiếm cơ hội đột phá từ trong
những cuộc chiến sinh tử, từ Chưởng môn tới trưởng lão rồi tới đệ tử, một ngày
mà không đánh nhau thì cảm thấy không thoải mái.
Mình thích đánh nhau với người khác sao?
Không thích.
Nếu như mình đi vào Thanh Minh môn, sẽ có xác suất rất lớn bị phái tới tiền
tuyến một lần nữa, yêu cầu bản thân mình "tìm kiếm cơ hội đột phá trong chiến
tranh khốc liệt", vậy thì càng cách xa mục tiêu của bản thân mình hơn.
Loại bỏ Thanh Minh môn.
Liễu Bình xoay người, cũng không nhìn tới Thiên m các, đi thẳng tới lều trại
của Thái Vi cung.
ề ề
Trước lều trại của Phù Vân tiên tông, Thanh Minh môn đều có không ít người tu
hành cấp thấp ngừng lại, thế nhưng trước cửa Thiên m môn và Thái Vi cung thì
thật sự là không có bất cứ ai cả.
Trong bảy đại phái, số người của Thiên m các và Thái Vi cung là ít nhất.
Thiên m các chỉ thu người tu hành hiểu âm luật, nói chuyện bình thường cũng
ẩn chứa thơ ca, không phải là phong cách của mình.
Từ bỏ.
Thái Vi cung chỉ nhận loại người có tài năng tuyệt đỉnh.
Người bình thường chỉ hơi suy nghĩ một lát, dù cho đi tới môn phái khác để thử
vận may cũng sẽ không đi tới Thiên m các cùng với Thái Vi cung, tự tìm phiền
phức cho mình mà thôi.
Thế nhưng đối với Liễu Bình mà nói, Thái Vi cung là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì ít người.
Cho nên mỗi một đệ tử đều có giá trị cực cao.
Đối với đệ tử mà nói, mức độ mà Thái Vi cung quan tâm tới đệ tử vượt xa
những tông môn khác.
Nếu như bản thân mình có thể gia nhập vào môn phái này, chắc hẳn sẽ đạt được
sự chú trọng, có cơ hội biết được sư phụ đã lưu lại thứ gì.
Cứ quyết định như vậy đi.
Liễu Bình điều hòa hơi thở, xốc lên rèm lều trại.
Một mùi thơm lập tức xông vào mũi.
Trong lều trại, một người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, đang nướng một con
gà.
Trên đầu người đàn ông này có một hàng chữ nhỏ:
[Đoạt Mệnh Thư Sinh, Nguyên Anh.]
[Danh hiệu: Đoạt Mệnh Thư Sinh.]
[Danh hiệu được truyền thừa từ tông môn.]
[Thuyết minh: Đây là một trong bảy loại danh hiệu truyền thừa của Thái Vi
cung.]
[Chuyên môn thu thập tri thức cùng với thuật pháp mới được sáng tạo, ngoài ra,
khi sử dụng kiếm và sách tiến hành chiến đấu, có xác suất phá chiêu thức đối
phương, đánh giết kẻ địch ngay lập tức.]

Trong lều trại.
Liễu Bình ôm quyền nói: "Tại hạ Liễu Bình, đệ tử của Bách Sinh môn, sau khi
môn phái bị hủy diệt, trưởng lão trong doanh trại mệnh lệnh cho ta tới đây gia
nhập môn phái khác."
ố ắ
Mà đối diện hắn, người đàn ông kia hơi cứng người lại.
Một hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Bởi vì ngươi xuất hiện thay đổi kịch bản ban đầu, linh hồn của đối phương
đang thức tỉnh."
Mấy giây sau...
Người đàn ông này khôi phục lại, vừa xoay gà nướng vừa hỏi mà không thèm
ngẩng đầu lên:
"Ồ? Ngươi có lệnh bài hay không?"
"Có." Liễu Bình lấy lệnh bài đưa ra.
Nam tu sĩ vẫy tay, lệnh bài lập tức bay vào trong tay hắn ta.
Nam tu sĩ xem xét một lát, nói với vẻ hờ hững: "Can đảm lắm, thân phận không
thành vấn đề, thế nhưng ngươi phải biết rằng môn phái chúng ta có quá nhiều
tật xấu, muốn nhập phái cực kỳ khó khăn."
"Biết." Liễu Bình nói.
"Vậy ngươi biết những gì?" Nam tu sĩ hỏi.
Liễu Bình nhìn danh hiệu trên đỉnh đầu hắn ta, trầm ngâm nói: "Ta biết chế
phù."
Người này chuyên môn thu thập tri thức và pháp thuật mới được sáng tạo...
Như vậy, chỉ cần mình đưa ra một vài tấm phù có sáng ý, chắc hẳn sẽ có thể
thông quan.
Thế nhưng hiện tại mình mới tới Trúc Cơ, nếu như đưa ra phù quá mạnh, đó
cũng không phải tài năng tuyệt đỉnh, mà là tự tìm đường chết.
Hay là như vậy...
Hắn đang suy nghĩ, đã thấy nam tu sĩ gật đầu, nói: "Trúc Cơ kỳ đã có thể biết
được một môn trong lục nghệ, cũng coi như không tệ, thế nhưng tu sĩ Trúc Cơ
chỉ có thể chế tạo phù đưa tin, phù Tụ Tinh, nếu như ngộ tính cao hơn thì có thể
chế tạo ra cả Nạp Vật phù nữa."
Liễu Bình nói tiếp: "Ta biết chế tạo cả ba loại phù này."
Nam tu sĩ hơi hứng thú, tiện tay ném ra ba tờ phù trống cùng với một chiếc bút
ngọc màu đỏ thắm.
"Nào, thử chế tạo cho ta xem xem."
"Vâng."
Liễu Bình nhận bút ngọc, vận chuyển linh lực, múa bút như long xà trên một
tấm phù trống, vẽ từng nét linh văn lên trên.
Động tác của hắn không ngập ngừng, thậm chí còn không cần suy nghĩ cũng đã
có thể phác họa ra linh văn của phù, chuẩn bị chế tạo thành công một tấm phù
đồ hoàn chỉnh.

Sau khi vẽ xong một tấm phù.
Liễu Bình cũng không dừng lại, tiếp tục vẽ tiếp hai tấm phù còn lại.
"Mời các hạ xem qua." Hắn ôm quyền nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK