Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là kết quả bói toán mà ta bói cho ngươi-- Người gặp phải vấn đề khó khăn
gì à? Nói với tỷ tỷ nghe xem?"
Tinh Thần hỏi bằng cảm ứng tâm linh.
Liễu Bình cúi đầu, vừa nhanh chóng ghi vở vừa truyền âm: “Ngươi từng gặp
hiệu trưởng chưa?"
"Không có, thẻ bài của ta nhắc nhở ta gặp bà ta thì sẽ chết, cho nên lúc ta bị đưa
tới đây đã trực tiếp đi tới phòng học."
Tinh Thần nói.
"Ở chung với những bạn học khác thế nào?"
Liễu Bình lại hỏi.
Thẻ bài người treo ngược trên tay Tinh Thần được thu lại, một thẻ bài ma quỷ
tra tấn nhân loại lại xuất hiện trên quyển vở của Liễu Bình lần nữa.
"Đây là thẻ bài bói toán về bản thân ta, từ sau khi thẻ bài “Tử Thần kia biến mất
khỏi tất cả các danh sách bói toán thì ma quỷ này đã bắt đầu đại diện cho cái
chết."
Tinh Thần trụyền âm qua.
"Cho nên?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta dự cảm được tử vong, cho nên dùng một bộ phương thức bói toán phức tạp
để có được kết quả: Nhất định không thể nói chuyện với bất cứ kẻ nào."
Tinh Thần tiếp tục nói: “-- Trước khi tới nơi này, ta đã dặn dò Điểm Kim Triệu,
bảo lúc giới thiệu ta thì hắn phải nói tuy thực lực của ta không tồi, nhưng lại là
một cô gái cấm bị bệnh tự kỷ.”.
Thực lực mạnh thì không ai dám chọc.
Vì là một cô gái câm bị bệnh tự kỷ, người khác cũng không tiện giao tiếp với
nàng.
"Vẫn là người tàn nhẫn."
Rốt cuộc Liễu Bình cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Thế nào? Hình như người rất khẩn trương?"
Tinh Thần hỏi.
"Ta có một năng lực có thể phát hiện quái vật...”.
Liễu Bình trực tiếp thuật lại chuyện xảy ra trước đó.
ầ ầ ỗ ề ấ ầ
Tinh Thần thoáng trầm mặc, bỗng truyền âm qua: “Có mấy lần tan học cô gái
vừa giơ tay kia muốn tới tìm ta chơi, nhưng ta đã sớm xem qua kết quả bói toán,
vì thể luôn đưa lưng về phía cô ta, nhìn vách tường bất động --”.
"Mọi người đều biết ta bị câm và tự kỷ, thật ra ta thật sự từng như vậy, chẳng
qua là sau khi năng lực thức tỉnh mới sinh ra tiến hóa ở phương diện thân thể và
linh hồn, đỡ hơn trước kia rất nhiều, nhưng dấu vết quá khứ vẫn còn tồn tại."
"Cho nên cô ta cũng không nhìn thấu ta."
"Vì thế mới may mắn qua ải."
Liễu Bình thầm khen một tiếng, sau đó truyền âm: “Ngươi đã tìm được biện
pháp bảo vệ bản thân tốt nhất."
Tinh Thần hỏi: “Vậy còn ngươi?"
"Ta thì làm một người bình thường."
Liễu Bình nói.
"Ngươi xác định có thể ứng phó chứ?"
"Có thể."
Liễu Bình nói.
"Cần ta hỗ trợ cái gì không?"
Tinh Thần hỏi.
–– Đó là quái vật cấp 500.
Liễu Bình trịnh trọng nói: “Không được, thân phận của ngươi đã được thiết lập,
là cô gái câm có bệnh tự kỷ, tuyệt đối đừng làm thêm chuyện gì, tóm lại, chúng
ta nhất định không thể khiến con quái vật kia chú ý."
"Được."
Tinh Thần đồng ý đáp.
Trên bục giảng, thầy giáo đeo kính cũng vừa nói xong một đoạn.
Ông cười tủm tỉm nhìn đám sinh viên phía dưới, nói: “Được, chúng ta bước vào
thời gian tự do đặt câu hỏi, trong quyển “Lịch sử phát hiện vật thể không rõ"
này, các ngươi có gì không hiểu thì có thể hỏi ta."
Có người giơ tay.
Thầy giáo chỉ vào thiếu niên kia.
Thiếu niên đứng lên, lớn tiếng hỏi: “Thưa thầy, khi nào chúng ta mới có thể
hoàn toàn chiến thắng những quái vật đó, đuổi chúng ra khỏi thế giới của chúng
ta?"
Giáo viên đeo kính cười nói: “Lật đến trang 58 của quyển sách, hàng thứ ba
đoạn thứ hai, ngươi sẽ có được đáp án."
Liễu Bình mở sách ra.
ấ ế ế ấ ể
Chỉ thấy hàng đó có viết: “Bởi vì không biết phương thức xuất hiện của vật thể
không rõ, thời gian không có quy luật, không biết lai lịch, trước mắt chúng ta
chỉ có thể dùng phương thức phòng thủ phản kích để ứng phó chúng --"
"Hiểu biết của chúng ta đối với chúng quá ít."
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó giơ tay lên.
Thầy giáo chỉ vào hắn.
Liễu Bình đứng lên hỏi: “Thưa thầy, hiện giờ vật thể không rõ mạnh nhất mà
chúng ta đã biết cao chừng bao nhiêu cấp?"
Thầy giáo nâng kính một cái, nhìn hắn nói: “Ghi chép công khai là cấp 200,
nhưng cụ thể rốt cuộc là thế nào thì còn phải hỏi ngươi."
"Hỏi ta?"
Liễu Bình nghi ngờ lặp lại.
"Đúng vậy, ngươi là người của bộ xử lý sự vụ đặc thù, về sau người sẽ biết càng
nhiều bí mật, nhiều hơn tất cả chúng ta."
Thầy giáo cười nói.
Các thiếu niên dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình yên lặng ngồi xuống.
Lúc này lại có người giơ tay, thầy giáo lại bắt đầu trả lời câu hỏi.
"Tinh Thần, người gia nhập tổ chức sớm hơn, người biết không?"
Hắn truyền âm hỏi.
"Căn cứ vào tình báo ta do thám được, cường giả nhân loại cao cấp nhất đã có
được sức mạnh Kỳ Quỷ, có thể vượt qua gông cùm cấp bậc, đối kháng với quái
vật cấp cao siêu đẳng -- Nhưng ta cũng chưa bao giờ nghe nói có vật thể không
rõ cấp 500 xuất hiện."
Tinh Thần đáp.
"Vậy thì kỳ quái."
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy."
Tinh Thần đồng ý.
Vật thể không rõ cấp 500 hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ thế giới Nhân loại.
Nó đã lẻn vào xã hội nhân loại.
Không có ai phát hiện nó.
Thậm chí vào giờ phút này, chỉ cần nó phóng ra một đòn công kích -- Thế giới
này sẽ bị hủy diệt.
Nhưng mà, vì sao nó không làm như vậy? Hai người cùng rơi vào trầm mặc, bắt
đầu suy tư nguyên do chuyện này.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Đinh linh linh -- Tiếng chuông tan học vang lên.
Thầy giáo đỡ mắt kính, cầm lấy giáo trình đi ra khỏi phòng học.
Trong phòng học lập tức náo nhiệt lên.
Liễu Bình vừa chuẩn bị đi ra khỏi phòng học thì lại thấy thiếu nữ trên đầu có
dòng chữ “Thể phân liệt của vật thể không rõ cấp 500"
đang đi tới trước mặt mình.
Bỏ đi? Xoay người? Trốn? Làm như không thấy? Một loạt những suy nghĩ hiện
lên trong lòng Liễu Bình, nhưng đều bị hắn lập tức phủ quyết.
Không được -- “Hiệu trưởng"
cấp 500 tất nhiên có vô số những thủ đoạn để đối phó một người.
Chẳng qua, hiện tại lực chú ý của nó căn bản không ở nơi này -- Nó giá thành
hiệu trưởng một trường đại học, tuyệt đối không phải vì đối phó mấy sinh viên
nhỏ bé này.
Cho nên, hắn không thể làm ra bất cứ hành động vượt qua lẽ thường nào.
Không thể khiến nó chú ý.
Nếu không tất cả đều xong rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK