Liễu Bình nhìn thiếu nữ đối diện, nhất thời không tỉnh táo lại được.
Nhiệm vụ danh sách đưa ra là đánh bại mười cao thủ tuyệt thế, khiến cho ý chí
thế giới chú ý, đạt được cơ hội trao đổi nói chuyện.
Nhưng hiện tại -- Ý chí thế giới động ngay đối diện hắn.
Hơn nữa còn là nàng.
Cái này có tính là hoàn thành một nửa nhiệm vụ trước thời hạn hay không? Hắn
đang nghĩ ngợi thì chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Thành lập liên hệ chặt chẽ với Gaia, có thể trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ
trước mặt."
Khóe miệng Liễu Bình nhếch lên.
Thiếu nữ cũng vọt tới.
Nàng đánh ra một chương, nhưng bị Liễu Bình nghiêng người né được, lại lao
lên không đổi chưởng thành quyền, xoay thành thế nện, va chạm với song
quyền Liễu Bình giơ lên ngăn cản.
Đông! Một tiếng trầm đục vang lên.
Thiếu nữ lui lại một bước.
Liễu Bình bay về phía sau bảy tám mét, vững vàng rơi xuống mặt đất, vẫn bày
ra quyền thế.
"Ồ? Ta không ngờ đấy... Thì ra lại có nhân tài như ngươi, hơn nữa ngươi còn trẻ
như vậy nữa."
Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rất nhanh lại hóa thành hưng phấn.
Nhân tài trác tuyệt có thể xúc tiến văn minh tiến bộ và phồn vinh, là chuyện rất
có ích đối với thế giới.
"Vừa rồi ngươi biến chiều cũng không tồi."
Liễu Bình cười nói.
Nói đến cùng hắn chỉ là một tông sư võ đạo.
Làm sao mới có thể thành lập liên hệ nào đó với vị thế giới chi chủ này? Hai
mươi ngày sau.
Ác Mộng chi vương cường đại nhất trong lịch sử sắp ra đời.
Nghĩ đến đây.
Liễu Bình tùy tiện bày ra thủ thế, sau đó nói: “Lúc nãy chưa đâu vào đâu cả, lại
đến."
"Được."
Thiếu nữ lên tiếng, thân thể như điện xạ mà xông lên.
ễ
Liễu Bình một tay thành chưởng, tay còn lại lập tức như đao, không đợi nàng
đến gần thì đôi tay đã hóa thành tàn ảnh liên tục trảm mấy chục cái.
Thiếu nữ lắp bắp kinh hãi, ngung thần nín thở quan sát, lại thấy thủ đạo của đối
phương bày ra tầng tầng lớp lớp thiên la địa võng, quả thực không tìm thấy
được kẽ hở nào cả.
Cho dù nàng là ý chí thế giới, cũng không có cách nào!
"Thủ đạo quá cao thâm!"
Nàng khen một tiếng từ đáy lòng, trên người lập tức phát ra dao động thế giới,
lấy một ngón tay ngọc nhỏ dài ấn lên thủ đạo của Liễu Bình.
Phanh –– Liễu Bình bay ngược ra ngoài, quay cuồng mấy vòng trên không
trung, sau đó lại đứng vững.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao chỉ dùng một ngón tay đã có thể ngăn cản ta?"
Hắn cố ý lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nói với ngữ điệu không thể tưởng tượng.
Thiếu nữ nhẹ nhàng cười.
"Chiêu vừa rồi của người gọi là gì?"
Nàng hỏi.
"Chấn Trảm, đến từ một loại kiếm thuật ta sáng tạo, tạm thời dùng thủ đạo để
thi triển."
Liễu Bình nói.
"Thì ra là thế... Vậy dùng kiếm thuật thi triển ra sẽ lợi hại hơn..."
Thiếu nữ lâm vào trầm tư.
Nàng do dự mấy giây, cứ như đưa ra quyết định nào đó, sau đó mở miệng nói:
“Ngươi rất không tồi, Liễu Bình, ta nhớ người muốn khiêu chiến với mười cao
thủ tuyệt thế?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Thiếu nữ đánh giá hắn, lẩm bẩm nói: “Ngoại hình đoan chính, ăn mặc đẹp, công
phu cũng cao, không tồi, khó được, hiếm thấy."
"Có ý gì?"
Liễu Bình không thể hiểu được mà nói.
"Không có gì –– đến lúc đó ta sẽ đi xem, hy vọng người đánh cho tốt, tuyệt đối
đừng làm ta thất vọng."
Thiếu nữ xua tay và nói.
"Rốt cục ngươi là ai?"
Liễu Bình vội hỏi.
ế ắ ấ ỗ ố
"Nếu người thắng được trận thi đấu thì ta sẽ nói cho ngươi, còn có chỗ tốt mà
người không tưởng tượng được đâu."
Thiếu nữ nói.
Nàng nhìn thật sâu vào mắt Liễu Bình một hồi, sau đó lui về phía sau rồi hoàn
toàn đi vào hư không, biến mất tăm hơi.
Liễu Bình lẳng lặng đứng tại chỗ.
Vừa rồi trong lúc chiến đấu, hắn chỉ dùng sức mạnh của phàm nhân, vẫn chưa
lấy ra sức mạnh thế giới Kỳ Quỷ.
Nhưng với loại kỹ xảo chiến đấu này, trên thế gian nào có người sánh ngang với
hắn? -- Cho nên rốt cuộc Gaia tuổi trẻ này đang muốn làm gì?
"Còn hai mươi ngày..."
"Thôi, ta cứ nắm chặt thời gian, hy vọng có thể mau chóng được nàng tin tưởng
rồi thành lập quan hệ thích hợp."
Liễu Bình nói xong thì nhẹ nhàng điểm một cái tên hư không, lại triệu hồi
quang bình ra lần nữa, thúc giục hệ thống trí năng mau chóng an bài thi đấu.
Dưới sự thúc giục của hắn và cố tình an bài của ý chí thế giới-- Trên quang bình
nhanh chóng thoáng hiện hình tượng một nhân vật.
Qua chừng mấy chục giây, hoặc là khi sắp qua mấy chục giây, đối thủ đầu tiên
đã được an bài thỏa đáng.
Giọng nữ nhu hòa theo đó mà vang lên: “Liễu tông sư, chiến trường của các
ngươi đã được chọn là hải đảo không người, xin hỏi có thể bắt đầu truyền tống
chưa?"
"Truyền tống."
Liễu Bình nói.
"Đang thêm cho ngài thiết bị bước nhảy không gian, rót vào năng lượng, khởi
động."
Giọng nữ nói.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Liễu Bình trực tiếp truyền tống rời khỏi nơi đó.
Hải đảo.
Liễu Bình rơi xuống, đạp lên bãi cát nhỏ li ti, nhìn về phía đối diện.
Một tăng nhân đầu trọc đúng cách đó không xa.
"Liễu thí chủ, thỉnh."
Tăng nhân chấp tay và nói.
Liễu Bình có chút bất ngờ.
Trong trí nhớ của hắn, cao thủ trên thế giới tuy không tính là rõ ràng trước mắt,
nhưng đa số đều có thể nhìn quen mặt.
Nhưng tăng nhân này lại thật lạ mặt.
"Còn chưa thỉnh giáo pháp hiệu của các hạ."
Liễu Bình nói.
"A di đà phật, rốt cuộc Liễu thí chủ có đánh hay không?"
Tăng nhân nói.
Liễu Bình cười cười, bày ra quyền thể và nói: “Là ta đường đột, thỉnh!"
Tăng nhân rút ra một cây trường côn, chân nhẹ nhàng giẫm xuống mặt đất, cả
người lập tức tung bay về hướng Liễu Bình.
Người chưa tới mà côn đã điểm lên đầu Liễu Bình.
Liễu Bình tập trung nhìn lại cây côn kia, chỉ thấy trên con ngưng tụ hai loại lực
đạo khác biệt, hai thứ sinh ra khác nhau, lại biến thành nhau, có thể thay đổi cho
nhau vào bất cứ lúc nào.
"Hóa kính?"
Liễu Bình cười nói, tinh chỉ như đạo nhẹ nhàng nhấn một cái tên trường côn.
Gió thổi qua.
Cả cán trường côn tan thành bột kim loại phất phới đầy trời, lan ra khắp bốn
phía.
"Đa tạ."
Liễu Bình nói.
Tăng nhân đáp xuống mặt đất, chắp tay và nói: “Đa tạ liễu thí chủ thủ hạ lưu
tình."
Chiều đao thuật vừa rồi, vừa thấy đã biết chưa dùng hết toàn lực.
Nếu thật sự hoàn toàn chém ra đao kia thì rốt cuộc sẽ kinh thể hãi tục đến mức
nào, hắn không thể biết được.
Bởi vì nếu đao kia hoàn toàn chém ra thì hắn nhất định đã chết.
Danh Sách Chương: