Vẫn là con hẻm nhỏ âm u kia.
Một lão giả mặc hắc y nhẹ nhàng đáp xuống từ trong hư không.
Hắn ho khan một tiếng, nện bước tập tễnh đi đến chỗ rẽ ngõ nhỏ, rất nhanh đã
thấy được cảnh tượng kia.
Một thi thể nam tử tuổi trẻ ngã xuống mặt đất, linh hồn lại mê mang đứng bên
thi thể.
Linh hồn liếc một cái đã nhìn thấy lão giả, hắn ta bỗng quỳ xuống mặt đất, kích
động mở miệng nói: “Tử Thần! Ngài là vị nào trong tứ thần Trầm Miên, Duyên
Mệnh, Huyễn Mộng Tội Phạt?”.
Lão giả hắc y –– Hoặc có thể nói là Liễu Bình, ôn hòa cười nói: “Người ngươi
thờ phụng không phải là thần Tội Phạt hay sao?"
"Thật là ngài!"
Linh hồn hô lên.
"Đương nhiên, hiện tại ta mang ngươi trở về hồn quốc."
Liễu Bình nói.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên đầu linh hồn.
Chỉ một thoáng.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi đang dẫn độ linh
hồn đến thế giới chân thật."
"Lần dẫn độ này sẽ làm sức mạnh của Địa chi Pháp Tắc tiếp tục lớn mạnh."
"Hỏa chi Pháp Tắc của ngươi đã đạt tới sơ châm”,"
"Thủy chi Pháp Tắc của ngươi đã đạt “sơ ngưng"
"Địa chi Pháp Tắc của ngươi đã đạt “sơ tồn!"
"Xin hãy tiếp tục nỗ lực, làm sức mạnh của gió cũng thức tỉnh."
"Phải nhanh một chút, thời điểm tất cả mọi thứ bị hủy diệt đã càng ngày càng
gần."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi lướt qua.
Linh hồn kia cũng biến mất khỏi trước mặt lão giả hắc y.
Liễu Bình thở dài, trong lòng im lặng nói: “Hủy diệt... Rốt cục bắt đầu từ nơi
nào..."
Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, xoay người muốn rời khỏi ngõ nhỏ.
Bỗng nhiên.
Cuối ngõ nhỏ xuất hiện một người.
ầ ố
Là thần Đêm tối.
Gã lấy một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào “Lão giả hắc y”, nói: “Tội
Phạt trong tứ thần Tử Vong?"
"Là ta, ngươi là –– Thần Đêm Tôi?"
Liễu Bình hỏi.
Hình như tình huống có chút không thích hợp.
Không phải thần Đêm tối bị hắn đánh ngất rồi ném lên đường cái sao? Tại sao
người này sẽ chạy tới tìm thần linh hệ Tử Vong? Thần Đêm tối nhẹ nhàng nói:
“Không sai, ta đã tìm người suốt hai giờ."
"Chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
Thần Đêm tối lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Liễu Bình đang muốn nói chuyện thì trong lòng bỗng cảm nhận được gì đó, hắn
cảnh giác lui về phía sau vài bước.
Trong hư không trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng xuất
hiện: “Ngươi là thần linh hệ Tử Vong."
"Ngươi có thể cảm ứng được tử vong sinh ra."
"Nhân loại trong thành phố Vô Tận đang tử vong với tốc độ vượt qua tưởng
tượng."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.
Giọng nói của thần Đêm tối lại vang lên lần nữa: “Quyền bính Tử vong phải
nằm trong tay ta, ta sẽ hấp thu tất cả sức mạnh của thần linh hệ Tử Vong, sau đó
đi vớt chiến giáp kia lên."
“Ngươi có thể cảm ứng được tử vong sinh ra."
"Nhân loại trong thành phố Vô Tận đang tử vong với tốc độ vượt qua tưởng
tượng."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Vẻ mặt Liễu Bình thật nặng nề, hắn thấp giọng hỏi: “Rốt cục người làm cái gì?"
"Tín ngưỡng đã thâm nhập vào xương tủy của mỗi người trong văn minh, nó ăn
sâu vào tư tưởng của tất cả mọi người –– Đám giả mạo thần linh các ngươi làm
không tồi, hiện tại là lúc ta tới thu hoạch bọn chúng."
Thần Đêm tối nói.
Bỗng nhiên.
Vài người vọt vào ngõ nhỏ, trốn vào một góc tối tăm rồi phát ra tiếng run rẩy
lập cập.
Chỉ chốc lát sau.
ầ ầ
Một nhóm người khác cầm súng chạy vào, cười to nói: “Đám tín ngưỡng thần
Chữa Khỏi kia, bọn ta đã sớm nhìn các ngươi không vừa mắt, hiện tại thần Độc
Dược của chúng ta đã giáng thần du xuống, cho phép chúng ta giết sạch các
ngươi!"
Lộc cộc đát –– Một loạt tiếng bắn phá vang lên.
Đám người trong góc tường đều bị bắn chết.
Các tín đồ đang cầm súng của thần Độc Dược phát ra một tiếng hô lên hưng
phấn, sau đó xoay người chạy ra con phố phía ngoài.
Bọn chúng hoàn toàn không nhìn thấy hai vị thần linh trong ngõ nhỏ.
Dưới màn đêm yên tĩnh.
Các tiếng nổ mạnh, tiếng thét chói tai, tiếng súng, tiếng khóc la chợt vang lên.
Tử vong.
Tử vong.
Tử vong.
Tử vong.
Dựa vào tín ngưỡng khống chế tử vong của thần Tội Phạt, Liễu Bình hoàn toàn
có thể cảm ứng được hàng trăm hàng ngàn người trong thành phố Vô Tận đang
rơi vào tử vong.
Toàn bộ thế giới như tỉnh lại, nó như đang dùng miệng của chúng sinh để không
ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
"Nghe đi."
Thần Đêm tối nghiêng tai lắng nghe, mỉm cười nói: “Một buổi tiệc lớn đã bắt
đầu rồi."
Liễu Bình lẳng lặng nói: “Tín đồ của chúng thần giết chóc lẫn nhau quả thật là
buổi tiệc cực lớn, nhưng nó có liên quan gì đến người chứ?"
"Các ngươi đều là một bộ phận của ta."
Thần Đêm Tôi nói ngắn gọn.
Liễu Bình học cách ăn nói của lão giả mà lên tiếng: “Nhân số của thần linh hệ
Tử Vong chúng ta không ít, thực lực cũng không yếu, chẳng lẽ ngươi muốn một
mình giết sạch chúng ta sao? Chuyện này không buồn cười chút nào cả."
Thần Đêm tối nhìn chằm chằm vào hắn, nhẹ nhàng nói: “Nếu ngươi không phản
kháng, có lẽ sẽ ít chịu chút thống khổ."
Trên đầu gã hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Thể hỗn hợp."
Liễu Bình không lộ dấu vết mà nhìn thoáng qua.
Thể hỗn hợp? Đây là cái quái gì? Đôi tay thần Đêm tối hóa thành lại trảo, bước
từng bước một về hướng Liễu Bình.
"Ta cướp đoạt lợi trào của ngươi, lệnh cho nó không thể công kích."
ễ
Liễu Bình nói.
Chú ngữ hóa thành sức mạnh vô hình, tản ra từng luồng dao động trên hư không
trung.
Gần như chỉ giây tiếp theo -- Đôi lợi trào của thần Đêm tối lại biến lại thành bàn
tay lần nữa, mất đi lực công kích.
"Đây là sức mạnh Tội Phạt à?"
Thần Đêm Tôi nói nhỏ một tiếng.
Liễu Bình dùng giọng điệu của lão giả để đáp: “Ta là một trong những sinh
mệnh Kỳ Quỷ cổ xưa nhất, mà người bị ta tước đoạt sức mạnh mạnh nhất, có
thể sống qua tối nay hay không cũng chưa biết chúng -- Mau cút đi."
"Sinh mệnh Kỳ Quỷ?"
Trên mặt thần Đêm tối lộ ra biể cảm không rõ, gã lắc đầu nói: “Ta nghe nói thi
triển Tội Phạt xong thì người sẽ tổn thất một phần sức mạnh."
"Thì tính sao?"
Liễu Bình hỏi.
Thần Đêm tối đứng bất động.
Vài bóng người hiện lên từ lối vào ngõ nhỏ.
Bọn chúng chậm rãi đi tới bên cạnh thần Đêm tối, để lộ ra gương mặt.
"Không."
Liễu Bình quan sát bọn họ, đồng thời tìm kiếm thân phận của những người này
từ trong trí nhớ của lão giả và nữ quỷ.
Hắn lộ ra vẻ mặt không hiểu, nhẹ nhàng nói: “Ngọ Dạ, Độc Dược, Nguyền Rủa,
Mưu Sát... Vì sao đám thần linh các ngươi lại liên hợp với Đêm tối?"
Danh Sách Chương: