Phanh! Một tiếng động nhỏ vang lên, thẻ bài hóa thành một giá cắm nến tản ra
thánh quang nhàn nhạt.
"Giá cắm nến thần thánh."
"Thuyết minh: Phóng thích ánh nến trừ tà khiến tất cả tà ác không thể tiến vào
nơi ánh nến bao phủ."
"(Muốn sử dụng giá cắm nến thì cần đưa tiền, mỗi giây tốn một gram hoàng
kim, tiền không đủ thì sẽ bị đá ra khỏi phạm vi thánh quang bao phủ)."
Liễu Bình cầm giá cắm nến đi đến phía trước.
Tất cả thi thể bị ánh nến chiếu rọi trên đường đều bị đẩy bay ra, rơi vào máu
loãng đằng xa, liên tục phát lên tiếng “Bùm”.
Giọng nói của thượng để theo đó mà vang lên: “Xem đi, người đứng trong ánh
nến nhìn có vẻ thần thánh cỡ nào! Uy nghiêm cỡ nào! Có sức mạnh cỡ nào!
Ngươi là hi vọng cuối cùng của trong nhân thế!”.
"Được rồi, ta chỉ đang tiêu tiền mà thôi, đừng nói nhiều như vậy."
Liễu Bình nói.
Liễu Bình đi nhanh trên cây cầu băng tuyết một lát, phía trước đột nhiên xuất
hiện một người chết bụng phệ.
Nó mặc một bộ trường bào ma pháp hoa lệ, trên mười ngón tay đeo đầy nhẫn
được khảm đá quý, trong tay còn nắm một thanh trường thường được chế thành
từ hoàng kim.
"Huyết... Nhục... Cho ta ăn..."
Người chết này lung lay xông tới chỗ Liễu Bình.
Liễu Bình giữ giá cắm nến lên.
Thánh quang chiếu sáng tất cả hắc ám, làm tất cả những người chết gần đó bị
đánh bay ra ngoài.
Nhưng người chết bụng phệ kia lại êm đẹp đứng trong phạm vi thánh quang
chiếu rọi, không có chuyện gì cả.
"Hả? Đây là tình huống gì thế này?"
Liễu Bình giật mình hỏi.
"Hắn tiêu tiền."
Thượng để nói.
Liễu Bình nhìn lại người chết kia, chỉ thấy nó mở mồm to, lộ ra răng vàng đầy
miệng Một cái răng vàng đột nhiên biến mất tăm hơi.
ố
"Ta... Tốn một cái... Răng vàng... Mau cho ta ăn... Thịt!"
Nước miếng người chết chảy ròng, nói với giọng điệu gấp không chờ nổi.
"Thượng đế, đuổi nó ra ngoài."
Liễu Bình nói.
"Không được, giá cắm nến này chỉ biết làm theo quy tắc –– nó thật sự có loại
mỹ đức là kiên trì nguyên tắc, tuyệt đối không vì xuất thân của kẻ địch mà sinh
ra bài xích, càng không tùy tiện công kích -- Cái này gọi là chúng sinh bình
đẳng, con trai của ta."
Thượng để nói với giọng điệu thâm trầm mà tràn ngập cảm khái.
Liễu Bình mắng: “Cái gì mà chúng sinh bình đẳng, ngươi là thứ ham tiền mà
thôi!"
Hắn tiện tay lấy ra một chiếc roi dài từ hư không, múa may roi hung hăng quất
vào người chết kia.
Người chết lập tức bị quất bay ra, phát ra từng tiếng nổ vang ngay trên không
trung, sau đó mới ngã vào máu loãng đằng xa.
Nó vốn muốn tiếp tục vọt tới chỗ Liễu Bình, nhưng trường thương hoàng kim
nặng nề trên tay kéo nó cùng chìm sâu vào máu loãng.
Con đường phía trước lại trở nên thông thoáng.
Liễu Bình cúi đầu nhìn vào chiếc roi.
Andrea khẽ cười và nói: “Nó gọi là roi nổ, đánh trúng kẻ địch thì sẽ phát ra từng
tiếng nổ mạnh."
"Binh khí không tồi."
Liễu Bình tán thưởng một tiếng, thả roi dài lại vào hư không, giơ giá cắm nến
lên tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường không còn xuất hiện bất ngờ nào nữa, tất cả người chết bị ánh nến
bài xích ở bên ngoài, không tự chủ được bay ra khỏi cây cầu băng tuyết, rơi vào
máu loãng.
Chừng mấy chục hơi thở sau.
Rốt cuộc Liễu Bình cũng đến cuối đường.
Nơi này căn bản không có đường đi.
Trên vách tường màu xám, có một bích hoạ được bồi thành từ máu tươi, có vẽ
một nữ tử cầm giá cắm nến trong tay..
Liễu Bình nhìn giá cắm nến trong tay mình, lại nhìn về phía giá cắm nến của
nàng ta.
Giá cắm nên kia không phải màu bạc, mà toàn thân màu đen, tản ra ánh sáng
đen.
"Này, chúa tể toàn trí toàn năng, ra nói chuyện này."
ắ
Hắn im lặng nói.
Giọng nói của thượng đế không vang lên.
Đột nhiên.
Cái đầu quái vật bên hông hắn lại cất tiếng cười to lần nữa: “Ha ha ha, tiểu tử
đáng chết, tuy người đến được nơi này, nhưng khi người lấy ra giá cắm nên kia
thì nhất định phải chết ở chỗ này!"
"Vì sao?"
Liễu Bình trấn định hỏi.
"Bởi vì giá cắm nến của ngươi lấy tiền thì không giết người, nhưng giá cắm nến
của vị nữ sĩ này lại không giống, nó chỉ lấy mạng! Ngươi chuẩn bị chết đi!"
Cái đầu tràn đầy hận ý mà nói.
Tiếng nói vừa dứt.
Bích hoạ huyết sắc dần dần trở nên sinh động -- Nữ sĩ được vẽ thành từ máu
tươi sống lại, nàng ta ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Liễu Bình bên ngoài bích
hoạ -- và giá cắm nến trên tay hắn.
Nàng ta lên tiếng: “Ta thu lấy, mạng của ngươi."
Nữ sĩ giơ giá cắm nến trong tay lên.
Chỉ một thoáng, từng hắc quang tỏa ra từ giá cắm nến, biến tất cả chung quanh
thành mảnh đất hắc ám duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Chỉ có giá cắm nến thần thánh trong tay Liễu Bình còn tản ra bạch mang nhàn
nhạt.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Ngươi đã bị “Trực
Tử Ám Giới công kích."
"Hiệu quả: Chỉ cần bị hắc ám bao phủ thì lập tức tử vong."
"Bởi vì trên tay người có giá cắm nến thần thánh, hắc ám nhất thời không thể
bao phủ thân thể người, bởi vậy ngươi có thể tạm thời tồn tại."
"Chú ý:"
"Dưới sự công kích của loại ám giới Kỳ Quỷ chí tà này, hoàng kim mà mỗi giây
giá cắm nến thần thánh sẽ tiêu phí tăng lên gấp trăm lần."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.
Trong bóng đêm, giọng nói xa xăm của nữ sĩ vang lên: “Giá cắm nến thần
thánh... Thứ buồn cười, ta đã làm nó sinh ra tiêu hao gấp trăm lần, khi ngươi
không còn tiền thì không thể làm nó vận hành nữa... Cũng được, ta chờ thời
khắc đó."
Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, giơ giá cắm nến lên cao, chiếu sáng hắc ám chung
quanh.
"Kiếm."
ắ
Hắn nói ra một chữ.
Trong hư không hiện ra bảy tám thanh trường kiếm, lơ lửng bất động ở giữa
không trung.
Liễu Bình chọn một thanh trường kiếm, một tay giơ giá cắm nến, một tay cầm
kiếm và nói: “Nữ sĩ, xin cho ta đi qua đi -- bởi vì ngươi không giết được ta."
"Hừm? Vì sao?"
Nữ sĩ kia rất hứng thú mà hỏi.
"Ngươi không thể tưởng tượng được tài phú của ta, cho dù là tiêu hao gấp trăm
lần, cũng cần đến mấy ngàn năm thì thánh quang trên giá cắm nến thần thánh
mới có chút khả năng tắt đi."
Liễu Bình dựng thẳng kiếm lên.
Ong -- Trường kiếm không ngừng chấn động, bắt đầu áp súc kiếm quang mãnh
liệt.
Bí Kiếm Chấn Trảm đã được chuẩn bị ổn thoả.
Danh Sách Chương: