Trong đầu Liễu Bình bỗng hiện lên một ánh chớp.
Hắn lớn tiếng nói: “Sư phụ, con có một ý tưởng."
"À? Nói nghe một chút xem?"
Lão đạo vừa phe phẩy cây quạt, vừa đáp lại.
"Cái gọi là thiện chiến giả không có công hiển hách, chúng ta không cần chạy
cứu người khắp nơi, chỉ cần khiến cho mọi người ăn cơm no, có chỗ ở, có thể
sống qua ngày, sắp xếp ổn thỏa cho tất cả các sinh linh, mỗi người một mệnh,
vậy tự nhiên có thể đạt được công đức."
Liễu Bình nói lớn tiếng.
Lão đạo vỗ tay cười nói: “Đây là một biện pháp -- Nhưng con thực hiện chuyện
này bằng cách nào?”.
Lúc này Liễu Bình một niệm thông thì trăm niệm thông, thuận miệng nói ra:
“Đầu tiên là thống nhất thiên hạ, sau đó chế ra một bộ công pháp mà người nào
cũng có thể tu hành, không quan tâm là tư chất cỡ nào, đều có thể tu tập, chỉ
loại trừ bất thiện, chỉ loại trừ bất thành."
"Ngươi muốn chế ra một bộ thiện pháp, chuyện này cũng không phải nói chơi,
từ xưa đến nay, hình như chỉ có người siêu phàm nhập thánh mới có thể làm
được."
Lão đạo nói.
Siêu phàm nhập thánh -- Trong đầu Liễu Bình hiện lên một ánh linh quang.
Hắn tiến đến từ tầng Ác Mộng, đầu tiên là gặp gỡ chúng Linh trong đoạn lịch sử
trống kia, lại chiến đấu với sinh vật Ác Mộng, cuối cùng dừng lại ở thế giới
song song này.
Tất cả mọi chuyện đó đều là vì sáng tạo một bộ võ kinh siêu phàm nhập thánh.
Có lẽ cái gọi là siêu phàm nhập thánh không phải là là chỉ võ kinh mạnh đến
mức nào, mà là ám chỉ nó có thể mang đến ích lợi cho vô số chúng sinh, giúp tất
cả chúng sinh có tình đều có thể thoát ly khổ ải! Như vậy.
Cảnh giới Thánh nhân-- Nó cũng không phải ám chỉ thực lực mạnh đến mức
nào, mà là hắn làm ra cống hiến như thể nào đối với thế giới, và giáo hóa chúng
sinh như thế nào.
Liễu Bình đứng tại chỗ bất động, chỉ cảm thấy cả người như thể hồ quán đỉnh,
hoàn toàn hiểu ra nội hạch của cái gọi là “Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh”.
Nghĩ đến đây, trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:
“Ngươi đã đạt được danh hiệu “Mộ Quang Chi Ủng."
"Ngươi lĩnh ngộ chân lý thánh nhân."
Ủ ế
"Xin hãy hoàn thành hành trình thánh nhân, làm Mộ Quang Chi Ủng tiến hóa
thành danh hào cấp đại thánh càng mạnh hơn."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình bỗng nhìn về phía Trường ca, nói: “Đi, mang ta đi đến thôn của các
ngươi."
Trường ca chần chờ nói: “Tiên sư, ngài muốn..."
Liễu Bình cười cười, nói: “Chúng ta rất ít thay phàm nhân làm cái gì, cho nên
người phải nắm chặt cơ hội lần này, ta và sư phụ ta sẽ thi triển thuật pháp, giúp
các ngươi dẹp tan toàn bộ tai hoạ do hồng thủy tạo thành, khiến hoa màu lại
mọc ra lương thực lần nữa."
"Thật sao?"
Trường ca kích động nói.
"Đi thôi, bình thường người tu hành không trồng trọt, nhưng trùng hợp là ta có
nghiên cứu kỹ thuật liên quan đến chuyện này, đã nghĩ ra một bộ bí thuật
chuyên dùng để trồng trọt, chỉ cần đạt tới Luyện Khí ba tầng là có thể thi triển."
Liễu Bình nói.
"Xin hỏi là bí thuật gì?"
Trường ca tò mò hỏi.
"Thuật kia tên là: Ai nói trên đời chỉ có trâu bị mệt chết, không có đất bị cày
hỏng, hôm nay ta để người nhìn xem thuật trâu cày ruộng biết pháp thuật mạnh
đến mức nào."
Liễu Bình nghiêm mặt mà nói.
Đường núi tan hoang do bị hồng thủy đổ ập vào đã được sửa lại.
Những căn nhà bị sập trong thôn cũng nhanh chóng được xây xong.
Đối với người tu hành mà nói, muốn làm tốt những chuyện sinh hoạt hằng ngày
này thì chỉ cần phóng thích mấy thuật pháp ngũ hành cơ bản mà thôi.
Liễu Bình tự xuống cày ruộng, hao phí chút linh lực, lại bố trí pháp trận linh
khí, hoàn toàn ủ chín toàn bộ lương thực năm nay.
-- Vấn đề lương thực đã được giải quyết.
"Bây giờ các ngươi không cần làm cường đạo nữa."
Liễu Bình nói với những thôn dân đó.
"Đúng vậy, đúng vậy, đa tạ hai vị tiên sư cứu vớt, trên dưới cả thân chúng ta vô
cùng cảm kích."
Cả đám thôn dân quỳ xuống mặt đất dập đầu và nói.
Lão đạo nhìn chung quanh, thấy mọi chuyện đã kết thúc thì không kiên nhẫn
nói: “Được rồi, chúng ta đi."
ể ố
Thân thể hai sư độ rung lên, lập tức bay vút ra khỏi ngọn núi, chỉ chốc lát sau đã
rời xa thôn trang kia.
Hai người nấp vào núi rừng, im lặng bất động.
"Nghe bọn họ nói cái gì một chút."
Lão đạo lấy ra một lá bùa, tiện tay ấn một quyết.
Trên ngọc giản lập tức truyền đến tiếng nói chuyện của mọi người trong thôn
trang kia.
"Sư phụ đặt bùa nghe trộm?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy,"
Lão đạo híp mắt nói, “Nhìn xem đám người này có cơm ăn rồi thì kế tiếp sẽ làm
gì."
Hai người tập trung lắng nghe.
Trong lá bùa vang lên giọng nói của đám thôn dân kia.
"Thật là tốt quá, mùa đông năm nay sẽ không thành vấn đề."
"Ít nhiều gì cũng nhờ hai vị tiên sư."
"Đi thôi, trở về chuẩn bị đi, thời gian thu hoa màu sẽ ngay lập tức đấy."
Mọi người mồm năm miệng mười mà trò chuyện, hình như đều chuẩn bị đi lấy
công cụ để thu gặt hoa màu.
Bỗng nhiên, một giọng nam vang lên: “Chờ một chút! Đều đừng đi."
Đó chính là tên dẫn đầu thôn dân, được gọi là Trường ca kia.
"Trường ca? Làm sao vậy?"
Có người hỏi.
"Các vị huynh đệ, các ngươi ngẫm lại xem, hiện tại chúng ta có ăn có uống, các
thôn trang khác lại không so được với chúng ta."
Trường ca nói.
"Đúng vậy, là như thế thật."
Những người khác phụ họa.
"Nếu chúng ta đều ăn no uống đã, thân cường thể tráng, còn có thôn trang nào
ngăn cản được chúng ta nữa?"
Trường ca nói.
"Ý của ngươi là?"
Lại có người hỏi.
"Mọi người đều biết, trên ngọn núi lớn này, cô nương Vương gia thôn là xinh
đẹp ngon lành nhất, Lưu gia thôn sản xuất khoáng sản, hiện giờ chính là thời
ể ầ
điểm chúng ta gầy dụng nên sự nghiệp--cơ hội ngàn năm một thuở đó! Các
huynh đệ!"
Trường ca nói.
Liễu Bình nghe đến đó thì yên lặng đứng lên, rút que cời lửa bên hông ra.
Tròng mắt lão đạo đảo quanh, chậm rãi nói: “Tiểu quỷ, đừng quên con đang
muốn tích góp công đức."
Liễu Bình híp mắt, khoa tay múa chân vài cái hướng lên bầu trời và nói: “Đúng
là con muốn tích góp công đức, nhưng quả nhiên con vẫn quen làm mấy việc
như giết người hon."
Hắn chạy chậm hai bước, bỗng ném que cời lửa đi.
Chỉ nghe “Bá"
một tiếng, que cời lửa kia lập tức hóa thành tàn ảnh, xông lên không trung rồi
biến mất.
Bùa truyền âm, tên được gọi là Trường ca kia nói: “Đám các ngươi đấy, có ăn là
thỏa mãn rồi hay sao? Học chút võ nghệ của ta rồi mà lá gan lại nhỏ như vậy?"
Chung quanh nhất thời không ai nói chuyện.
Trường ca cười nói: “Sợ cái gì, không phải cả hai tiên sư kia cũng bị ta thuyết
phục rồi tiến đến ——"
Phốc! Một tiếng động trầm đục vang lên.
Sau đó là tiếng la kinh sợ hoảng loạn của mọi người.
Lão đạo buông bùa chú, hỏi: “Con nhắm vào chỗ nào vậy?"
"Cổ họng đó."
Liễu Bình cười nói.
"Không chữa được rồi, chậc, xem ra con muốn làm đại thiện nhân cũng không
quá hiện thực."
Lão đạo lắc đầu và nói.
"Lòng người khó dò, cứu cũng không phải, không cứu cũng không phải -- Công
đức thật là một chuyện phiền toái."
Liễu Bình đau đầu mà nói.
Lão đạo mở hồ lô ra, chậm rãi uống một ngụm rượu rồi nói: “Bằng không còn
cho rằng ai cũng có thể đi làm Bồ Tát? Không phải đơn giản như vậy, tiểu tử!”.
Lão buồng hồ lô xuống rồi nói: “Hôm nay con có thể cứu đám thôn dân này,
nhưng thực lực của con mới đạt tới Trúc Cơ, thế giới rộng lớn có vô số sinh
linh, con cũng không có bản lĩnh để đi cứu, cho nên vẫn phải tăng thực lực lên
trước đã."
"Sư phụ nói đúng."
Liễu Bình gật đầu và nói.
Danh Sách Chương: