“Nếu đã ở trên mặt đất, nó sẽ không đuổi kịp chúng ta."
Đại Địa chi Mẫu khẽ cười và nói.
Trời đất quay cuồng.
Liễu Bình rơi xuống mặt đất, chỉ thấy vị trí hắn đang đứng sớm đã không phải
tinh cầu hoang vắng tĩnh mịch kia.
-- Nơi này là một mật thất dưới lòng đất.
"Bên trong tinh cầu?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy."
Đại Địa chi Mẫu nói.
Chung quanh lay động.
Liễu Bình nhăn mày lại.
Thượng để cất tiếng nói: “Con bọ cánh cứng thuật pháp kia không tìm được
người nên đã bắt đầu cuồng bạo."
"Ta giúp nó trấn định lại."
Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng ấn vào hư không.
Chỉ một thoáng.
Mặt ngoài tinh cầu và ngoài không gian xuất hiện số lượng Liễu Bình tính hàng
trăm triệu.
Con bọ cánh cứng thuật pháp lập tức phát động công kích.
Nhưng trong nháy mắt nó công kích, tất cả Liễu Bình đều biến mất.
Con bọ cánh cứng ngây người, không thể lý giải chuyện xảy ra trước mắt.
Nó thật cẩn thận nằm ở mặt ngoài tinh cầu, nhất thời không làm ra hành động gì
nữa, chỉ duy trì cảnh giới.
Dưới lòng đất.
Rốt cuộc cũng an tĩnh.
Giọng nói của Pháo gia vang lên: “Bọ cánh cùng thuật pháp kia đã bị mê hoặc --
cho nên đây là phong cách hành sự nhất quán của ngươi?"
"Lúc đánh không thắng, ta có khuynh hướng dùng phương thức lừa gạt để đạt
thành mục tiêu nhanh chóng mà có hiệu suất cao."
Liễu Bình nói.
"Đánh thắng thì sao?"
ấ
Pháo gia cảm thấy hứng thú mà hỏi.
"Bóp chết nó."
Liễu Bình nói.
Hắn đánh giá chung quanh, chỉ thấy mình như đứng bên mép vách núi, phía
trước là vực sâu hắc ám vô tận, mà phía sau lưng hắn dựa sát vào vách tường.
Vị trí có thể đứng dưới chân chỉ có một khối gạch.
"Gaia, vị trí này là người chọn à?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, trên khối gạch này là an toàn, cho nên ta đưa người đến nơi này."
Đại Địa chi Mẫu nói.
Liễu Bình dẫm lên khối gạch kia rồi nhìn sâu trong hắc ám.
Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.
Hắn trực tiếp giơ tay nhấn một cái hướng về phía trước, phóng ra tầng tầng lớp
lớp đặc hiệu sư, khiến mình biến thành một mảnh hư vô.
Một giây.
Hai giây.
Giây thứ ba -- Một thứ không biết là gì được hoàn toàn cấu thành từ sao trời
hiện lên trong bóng đêm, nhìn lại chỗ Liễu Bình đang đứng.
Nó như một bức tinh đồ, nhưng lại lấy hình thái lập thể bày ra phản ứng tương
tự như có sinh mệnh-- Nó cảm thấy thật khó hiểu.
Đúng vậy, rõ ràng cảm nhận được nơi này có động tĩnh, kết quả tới rồi lại không
phát hiện cái gì.
Chẳng lẽ là ảo giác? Tồn tại được cấu thành từ vô số sao trời cảm thấy thật khó
hiểu.
Liễu Bình nín thở bất động.
Tồn tại đó cũng bất động.
Qua mấy phút.
Nó bỗng bắt đầu nở rộ ra ánh hào quang hoa mỹ, giống như tinh vẫn không
ngừng biến hóa sắc thái kia.
Liễu Bình yên lặng nhìn chằm chằm vào nó.
Một hàng chữ nhỏ bỗng hiện lên trên đầu đối phương: “Vệ Sĩ Tinh Thần của
nơi cội nguồn thế giới."
"Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."
"Trông coi."
"Tin tức khác bất rõ, nếu thăm dò thêm một bước có khả năng đạt được suất
diễn cao cấp."
Á ắ ễ
Ánh mắt Liễu Bình lập tức tập trung lại.
Suất diễn cao cấp.
Hiện giờ hắn có hai điểm suất diễn cao cấp, còn thiếu tám điểm nữa là mới có
thể tiến hành thăng cấp “Đặc hiệu sư”.
Một khi đã vậy, chuyện ở nơi này đã không đơn thuần chỉ là tìm kiếm yêu tinh.
Nhất định phải lấy được suất diễn!
"Cẩn thận, nó không tìm thấy người nên bắt đầu phóng thích công kích không
có khác biệt trong phạm vi lớn"
Thượng đế đột nhiên cất tiếng nói.
Chỉ trong nháy mặt tiếp theo, công kích kia lập tức bùng nổ –– Thân thể Vệ Sĩ
Tinh Thần bỗng bành trướng ra, hóa thành sao băng vô tận rồi giáng xuống,
đánh vào bốn phương tám hướng.
Liễu Bình đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ kịp nắm cả Trấn Ngục Đao hợp
và vỏ đao vào trong tay.
Oanh! Một tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Cả người Liễu Bình bị đánh rơi thẳng xuống hắc ám phía dưới.
Nhưng trên người hắn lại bình yên vô sự.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi kích hoạt sức mạnh
Luân chuyển của vỏ đao Trấn Ngục, không bị bất cứ công kích nhất định sẽ
trúng nào làm tổn thương, tất cả tổn thương do thuật hoặc vật phòng ngự gánh
chịu trước."
Liễu Bình vừa rồi xuống, vừa thầm kêu không xong.
Tuy hắn không bị thương, nhưng phạm vi công kích lần này tương đối lớn, trực
tiếp đánh hắn văng ra khỏi đặc hiệu.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Vệ Sĩ Tinh Thần kia thu nạp tất cả sao trời, đang đuổi theo hướng hắn
rơi xuống.
Liễu Bình giơ tay.- - Lại phát động đặc hiệu sư lần nữa! Chỉ thấy hắn bỗng biến
mất trong hư vô, mà một hắn khác phóng lên cao, liên tục lóe vài lần hướng tới
một hướng khác, nhanh chóng biến mất trong hắc ám.
Quả nhiên Vệ Sĩ Tinh Thần mắc mưu, lập tức đuổi theo Liễu Bình biến ảo kia.
"Gaia, còn chỗ đặt chân không vậy?"
Liễu Bình hỏi.
Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu vang lên; “Từ từ, ta đang tìm ——"
Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.
Liễu Bình cảm giác được mình dẫm lên một thứ kiên cố.
ắ ầ ố ấ ồ
Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mình đã rời khỏi mảnh hư không vừa rồi, mọi
thứ chung quanh đều bị Đại Địa chi Mẫu di chuyển.
Giờ phút này hắn đang đứng trong một mật thất tan hoang.
Trên mặt đất có mấy thi cốt đang nằm..
Một mặt tường mật thất hoàn toàn sập, để lộ ra vách núi hắc ám bên ngoài và
một đám Vệ Sĩ Tinh Thần đang thong thả di chuyển.
Hình như chúng đang tuần tra.
Liễu Bình đứng sát tường, vừa duy trì sức mạnh đặc hiệu sư, vừa thả Trấn Ngục
Đạo lại rồi rút Bách Nạp Đao ra.
Hắn lặng lẽ nhìn về hài cốt phía trên mặt đất.
"Nhìn qua không quá giống hài cốt nhân loại... rốt cục vì sao chúng chết ở chỗ
này?"
Liễu Bình đăm chiêu mà hỏi.
"Liễu Bình, dùng đặc hiệu của người ta bao phủ một chút."
Giọng nói của Nữ Tử Thần theo đó mà vang lên.
"Được."
Liễu Bình thả ra một đoàn đặc hiệu hư vô bên cạnh.
Nữ Tử Thần lặng lẽ xuất hiện, đi đến trước một đống hài cốt, nhẹ nhàng nói:
“Vong linh phải do tử vong chi phối."
Chỉ trong nháy mặt tiếp theo.
Hài cốt nhẹ nhàng giật giật.
Danh Sách Chương: