Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió tuyết dần mạnh.
Những người đó lẳng lặng nhìn hắn, nhất thời quay mặt nhìn nhau, không biết
có nên ra tay hay không.
Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mặt mỗi người: “Ngươi
đang chiến đấu với đạo khách chỉ cường có danh hiệu là “Vạn trung vô nhất."
"Xin xác định người muốn chết, để sau cuộc chiến này, danh sách sẽ thu linh
hồn người về dùng làm chất dinh dưỡng."
"Ngươi có xác định không?"
Không có người gây chuyện với Liễu Bình.
Đánh với hắn sẽ chết.- - Nhìn thấy nhắc nhở phù như vậy, cho dù là ngốc tử
cũng biết không thể xông lên.
Nhưng hiện giờ đã bao vây người ta rồi.
"Hả? Các ngươi không phải rất hung hăng à? Dựa theo quy tắc của các ngươi,
nếu ta không dám đánh với các ngươi thì phải lấy tiền trên người ra hết, bằng
không sẽ chết rất thảm."
Liễu Bình nói.
Mọi người dân có dự cảm không lành nào đó.
Chẳng lẽ người này muốn dùng phương thức tương tự để đối phó chúng ta? Chỉ
nghe Liễu Bình ôn hòa mà nói: “Nhưng con người của ta trời sinh thiện tâm, sẽ
không dùng cách của các ngươi để làm việc."
"-- Cho nên ta không cần tiền của các ngươi."
Khi hắn thốt ra lời này, mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Các hạ --”.
Có người lập tức muốn nói tiếp câu chuyện, lại bị Liễu Bình xua xua tay, ý bảo
hắn còn chưa nói xong.
Mặt hắn mang theo ý cười, nói với mọi người: “Trên thực tế ta càng cảm thấy
hứng thú với một chuyện khác --"
"Các vị, đều đi chết đi."
Hắn nắm chặt nắm tay, đang muốn đánh ra một quyền -- Từng hàng chữ nhỏ
màu bạc bỗng nhảy ra, hiện lên trước mắt hắn: “Những người này đều là luồng
máu mới mà chúa tể Ác Mộng chọn lựa ra, giết một người thì phải lấy ra bồi
thường tương ứng."
"Có lẽ ngươi có thể không biết bọn họ."
"Cách bọn họ cứu được tánh mạng của mình chính là lấy ra tất cả tiền tài."
ễ ầ ấ
Liễu Bình trầm mặc mấy phút.
Chỉ sợ hiện tại Chúa tể Ác Mộng phải dùng người, hắn lập tức giết quá nhiều
thủ hạ của nó thì sẽ khiến nó không vui.
Không vui thì không thể tiếp cận nó.
Hắn muốn tiếp cận nó.
Vậy -- Hắn thu quyền, thở dài và nói: “Được thôi, lấy hết tiền ra để mua mạng
đi."
Đại Địa chi Mẫu bỗng nói nhỏ: “Liễu Bình, có một người dùng pháp môn thu
liễm khí tức, đang âm thầm áp súc pháp lực, muốn đánh lén ngươi -- Đừng
nhìn, ngay ở sau lưng người, là nam nhân mặc áo trên màu tím kia."
Thượng để nói: “Có người coi tiền còn quan trọng hơn cả mạng, điều này rất
bình thường, xem kìa, ngày chết của hắn tới rồi."
Lão vừa nói xong thì người kia đã động.
Trong mắt hắn ta bỗng bắn ra một luồng sáng, lại bị Liễu Bình lắc mình né
tránh, trở tay tung ra một quyền.
Đông! Chức nghiệp giả kia bị cách không đánh văng ra, lăn xuống nền tuyết.
"Đừng giết ta! Ta bằng lòng lấy ra tất cả tài phú và trang bị để bồi thường!"
Hắn ta lập tức la lớn.
Liễu Bình liếc nhìn hư không một cái, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt trôi
nổi bật động: “Ngươi tránh thoát Băng Giải Xạ Tuyến của đối phương."
"Băng Giải Xạ Tuyến: Lập tức bằng giải thân thể của mục tiêu nào đó, từ đó đạt
tới hiệu quả giết chết mục tiêu."
"Loại xạ tuyến này cực kỳ không ổn định, đối với tồn tại thực lực càng mạnh thì
xác suất có tác dụng càng thấp, nhưng dù sao vẫn tồn tại cơ hội, có thể một kích
giết chết đối thủ vô cùng cường đại."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.
Tiếng nói của người kia dần dần dừng lại.
Miệng hắn ta không ngừng trào máu, ngã xuống đất bất động.
Một quyền vừa rồi của Liễu Bình cũng dùng toàn lực, dù sao cũng không biết
đối phương có lai lịch gì, cho nên trực tiếp làm vỡ nát ngũ tạng lục phủ của hắn
ta.
"Xin lỗi, ta thật sự không muốn giết hắn, nhưng vì tự bảo vệ mình ––"
Liễu Bình nói với chữ nhỏ màu bạc trong hư không.
Những chữ nhỏ màu bạc đó lập tức biến đổi, hóa thành một hàng nhắc nhở phù
hoàn toàn mới: “Tự vệ không bị trừng phạt."
-- Tốt, vậy thì đã hiểu.
Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía những người còn lại.
ắ ầ ấ
Những người đó không đợi hắn nói gì, họ lần lượt lấy ra trang bị trữ vật của
mình, đi lên rồi đặt xuống trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình đếm một chút, bất ngờ phát hiện gia tài của những người này còn
vượt qua mong muốn của hắn.
Nhưng nhớ tới chuyện bọn họ liên hợp đánh cướp, tài phú như vậy cũng là điều
đương nhiên.
"Thật tốt."
Thượng đế nhỏ giọng tán thưởng.
"Những thứ này đều là của Liễu Bình, không có liên quan đến ngươi."
Đại Địa chi Mẫu bên cạnh cười lạnh và nói.
"Không sao, chúng đương nhiên là của Liễu Bình... Ta chỉ cảm thấy khá an
tâm."
Thượng để nói.
"An tâm?"
Đại Địa chi Mẫu ngạc nhiên lặp lại.
"Đúng vậy, người suy nghĩ xem, chúng ta ngồi thuyền Noah đi vào thế giới
song song, chờ đến thời điểm tương lai, chúng ta lại phải ngồi thuyền Noah trở
về -- đến lúc đó vẫn cần chi tiêu một mớ tài phú, mới có thể khởi động thuyền
cứu nạn."
Thượng để nói.
"... Mặc kệ ngươi, lão đầu chết tiệt chuyên đòi tiền."
Đại Địa chi Mẫu mắng.
Liễu Bình không gia nhập cuộc đối thoại.
Hắn yên lặng đứng ở đó, trong lòng hiện lên những cảnh tượng xảy ra vừa rồi.
Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy có điểm nào đó hơi kỳ quái.
Rốt cục là cái gì? Lúc này, những người khác cũng trở lại vị trí ban đầu của
từng người.
Từ giờ trở đi, chỉ cần chờ đợi kết quả đánh giá tư cách là được.
Chung quanh không một tiếng động.
Chỉ có bông tuyết lẳng lặng bay xuống.
Bỗng nhiên, ánh mắt Liễu Bình giật giật, cả người khôi phục từ trạng thái như
đi vào cõi thần tiên.
Đúng vậy.
Hiện tại hắn biết không đúng chỗ nào rồi.
Tuy từ đầu tất cả những chuyện hiện giờ xảy ra ở thế giới này đã lộ ra một cảm
giác tàn khốc, nhưng lại là cơ chế tuyển chọn hiệu suất cực kỳ cao.
ế ể Á ế ể
Tên chủ tuyến thời gian, trên tay chúa tể Ác Mộng này còn có một cơ chế tuyển
chọn—— Là địa cung Ác Mộng.
Vì sao nó luôn tuyển chọn nhân thủ? Bỏ qua không nói đến tình cảm nhân loại,
những việc xảy ra trên người mình, kết quả xử lý cuối cùng đều cực kỳ hợp lý
và phù hợp logic.
Ví dụ như vụ đánh cướp vừa rồi -- Bởi vì người có thể thông qua tư cách tuyển
chọn đều cực kỳ hi hữu, cực kỳ quý giá, cho nên nó khuyên hắn đừng giết
người.
Nhưng nếu có người động thủ trước, danh sách sẽ đưa ra bình phán hợp lý.
Mà hình thành đối lập rõ ràng là Mộng Yểm La Vương kia.
Nó thật sự cường đại, nhưng trong toàn bộ quá trình nó đuổi bắt hắn, chỉ suy xét
hai việc: Dục vọng ăn.
Có đủ thú vị hay không.
So ra thì góc độ phán đoán và phản ứng của hai chúa tể Ác Mộng này đối với sự
vật cách biệt quá xa.
Người trước thì có điểm xuất phát thiên về tính logic hợp lý.
Người sau thì xuất phát từ chính bản thân.
Điệu này đại diện cho cái gì? Có lẽ... Cái gọi là chúa tể Ác Mộng, chỉ là danh
hào tương đồng, nhưng không phải tồn tại cùng loại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK