Trong hư không, có một giọng nói truyền ra: "Rõ ràng vừa rồi người nói rằng
người phụ trách ẩm thực của môn phái."
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.
Một con quái vật hình người, toàn thân đều có xương đỏ như máu trồi ra đi ra
khỏi vùng sương mù, đôi mắt trống rỗng thâm u nhìn thẳng Liễu Bình, dùng
móng vuốt sắc nhọn chỉ về phía hắn, nói: "Ngươi có biết rằng lời nói của ngươi
rất mâu thuẫn hay không?"
Liễu Bình nhún vai, nói: "Cũng không mâu thuẫn, Tả trưởng lão biết ta phụ
trách thức ăn trong môn phái, cho nên không nên tới phát thức ăn cho ta; về sau
ta lại chuyển nhiệm vụ này cho Hữu trưởng lão, cho nên Hữu trưởng lão cũng
không nên tới tìm ta đòi thức ăn."
Quái vật im lặng.
Liễu Bình giơ trường đao lên, triển khai đao thế, nói: "Có phải là rất phức tạp
hay không? Không bằng chúng ta làm một chuyện đơn giản chút."
"Ngươi không đánh lại ta."
Quái vật nói.
Bỗng nhiên, một giọng nói khác truyền tới: "Vậy ta thì sao?"
Một thanh trường đao xé rách hư không, xua tan toàn bộ sương mù.
Lý Càn Dương tức giận đi tới.
"Vậy mà lại trúng kế điệu hổ ly son của các ngươi, Liễu Bình, con không sao
chứ?"
Ông ta hỏi.
"Không sao."
Liễu Bình nhìn về phía sư phụ.
Rất tốt.
Trên đỉnh đầu sư phụ không có danh hiệu "quái vật".
Trên thực tế, những kẻ mà Liễu Bình vừa giết, đều bởi vì Liễu Bình có thần
thông "Kiến Văn Như Danh", là người hay quỷ, chỉ liếc qua là biết.
Chuyện này không để cho đám tà vật biết là tốt nhất.
Nếu không thì không chơi được.
Lý Càn Dương nói: "Lùi lại phía sau, phải tới cảnh giới tông sư thì mới có thể
ứng đối con quái vật này."
Liễu Bình nghe lời lùi về sau một bước.
Ngay sau đó, tất cả sương mù đều biến mất.
ẫ ấ
Hai bên là vách tường Hoàng cung đỏ thẫm, trên mặt đất lát gạch đá có điêu
khắc đường vân long phương phức tạp.
Mình trở về con đường giữa Hoàng cung và vườn ngự uyển.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Người rời đi thế giới Tướng Vị: Đa Trọng Ảnh Ngục.]
Liễu Bình trầm ngâm nửa ngày, nói với vẻ không xác định: "Sư phụ có thắng
được hay không đây?"
Bỗng nhiên... Tùng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Chú ý!]
[Đa Trọng Ảnh Ngục đang giao thoa với toàn bộ Kinh thành.]
[Thời gian mà hai thế giới giao thoa với nhau là:]
[Sáu giờ đồng hồ.]
[Cuộc chiến khi hai thế giới giao thoa chính thức bắt đầu!]
[Nếu hai vị thành viên của Hoàng tộc còn sót lại bị giết chết, tức tuyên bố mọi
hi vọng của thế giới này đều bị hủy diệt, hủy diệt cũng chính thức bắt đầu.]
[Một khi xuất hiện tình huống như trên, người sẽ không cách nào hoàn thành
nghi thức thức tỉnh Kỳ Quỷ.]
[Đặc biệt thuyết minh: Đa Trọng Ảnh Ngục có nhiều tầng không gian, ngươi
không thể dùng phương thức bình thường để phán đoán vị trí hiện tại của mình.]
Tất cả chữ nhỏ biến mất.
Xung quanh lại có sương mù xuất hiện, mọi thứ đều bị sương mù bao phủ, cho
dù là cảnh tượng cách xa mấy mét cũng không thể nhìn rõ.
Từng cái bóng u ám liên tục xuất hiện trong sương mù.
Liễu Bình thở dài, nhỏ giọng nói: "Không ổn, nàng vẫn chỉ là một đứa bé..."
Phải tìm tới Thủy Thụ! Liễu Bình chạy nhanh trong sương mù, bỗng đâm đao
vào trong vách tường.
Từ sau tường đỏ truyền tới một tiếng kêu thảm.
Liễu Bình thu đao tiếp tục đi tiếp.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu nên từ phía trước truyền tới.
Liễu Bình chậm lại bước chân, từ từ tiến lên.
Đại đệ tử Ma Son tông Trương Bình Hà nằm trên mặt đất, vết thương trên người
nhìn thấy cũng giật mình.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Liễu Bình vội vã tiến tới.
"Bị phục kích, đáng chết, những tà vật kia ẩn nấp trong bức tường, hơi không
cẩn thận cũng bị bọn chúng tập kích thành công."
Trương Bình Hà tức giận nói.
"Còn có thể đi lại không?"
Liễu Bình hỏi.
"Chỉ sợ không được, ngươi đỡ ta chút."
Trương Bình Hà nói.
Vụt...
Một luồng đao quang hiện lên.
Đầu và thân Trương Bình Hà tách rời.
Đầu của hắn ta bay ra xa xa, lăn trên mặt đất, vẫn nhìn chằm chằm về phía Liễu
Bình.
"Làm sao mà người phát hiện ra ta?"
Cái đầu nói với vẻ không cam tâm.
Liễu Bình nói: "Là vì..."
Thật sự là đau đầu, là bởi vì cái gì đây?
"Kiến Văn Như Danh"
của mình có thể thấy được danh hiệu trôi nổi trên đỉnh đầu của bọn chúng.
Thế nhưng tuyệt đối không thể để bọn nó biết được điều này.
Những tà vật này muốn lừa mình, sau đó dễ dàng giết chết chính mình.
Mình cũng muốn lừa bọn chúng rồi giết chết.
Cả hai bên đều muốn dễ dàng hơn.
Dưới tình hình như vậy, nếu như nói sự thật cho bọn nó, mình sẽ không còn ưu
thế này.
"Ngươi đã không thể đi lại, dẫn theo ngươi chính là phiền phức, còn không
bằng một đao giết chết mới tốt."
Liễu Bình lạnh lùng nói.
"Hừ, thực sự là vô tình."
Cái đầu nói với vẻ thoải mái.
Ngọn lửa dâng lên, thiêu cháy cả đầu lâu lẫn thi thể.
Một hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Trong sáu tiếng khi mà hai thế giới giao thoa này, mọi tà vật đều tới từ Kỳ
quỷ.]
[Giết bọn chúng sẽ làm cho Hỏa pháp tắc lớn mạnh nhanh chóng.]
[Thực lực của ngươi cũng sẽ tăng lên tương ứng.]
Liễu Bình tiếp tục tiến lên.
ắ
Những tà vật này đã từng giả mạo Từ Thắng, hiện tại lại giả mạo Trương Bình
Hà, chắc hẳn cũng không còn nhân vật nào có thể giả mạo nữa chứ? Tại sao bọn
chúng không lao tới trắng trợn chém giết chứ? Dựa theo lời nói của Thủy Thụ,
rõ ràng bọn chúng có loại thực lực này.
Liễu Bình cảm thấy rất khó hiểu, bỗng nhiên lại đứng im tại chỗ.
Tại vùng sương mù phía trước có một bóng người xuất hiện.
"Liễu Bình?"
Người kia hộ.
Liễu Bình nghe được giọng nói quen thuộc, đáp lại: "Là ta, ngươi là Trương
Bình Hà?"
"Quá tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được một người sống."
Người kia đi ra khỏi sương mù.
Đúng là Trương Bình Hà.
Trên đỉnh đầu của hắn ta có một dòng chữ nhỏ:
[Đại đệ tử Ma Son tông.]
Đây là hàng thật.
Liễu Bình nói: "Quái lạ thật, rõ ràng người đang trấn thủ tại sông hộ thành phía
bắc, tại sao lại xuất hiện trong Hoàng cung?"
"Không đúng, ngươi nhìn dưới chân chúng ta xem, rõ ràng nơi này là cây cầu
trên sông hộ thành phía bắc mà."
Trương Bình Hà nói.
Liễu Bình cúi đầu nhìn tới.
Đúng là dưới chân mình là một cây cầu.
Không gian đang biến đổi.
Tựa như Danh Sách đã nhắc nhở vậy, khi hai thế giới giao thoa với nhau, không
gian cũng đang liên tục biến đổi.
Cho nên khi mình di chuyển, sẽ bị dịch chuyển tới bất cứ vị trí nào trong Kinh
thành một cách ngẫu nhiên.
"Bình Hà huynh, sư phụ với các sư huynh đệ của ngươi đâu?"
Liễu Bình hỏi.
"Khi sương mù xuất hiện, mọi người đều đã lạc nhau."
Trương Bình Hà thở dài nói.
"Không ổn, ta phải nhanh chóng trở lại Hoàng cung, nơi đó chắc hẳn sẽ là nơi
tập kích chủ yếu của đám tà vật."
Liễu Bình nói.
"Đi!"
Trương Bình Hà nói.
Hai người cùng chạy dọc theo chiếc cầu, tiến về phía trước.
Danh Sách Chương: