Lúc này.
Mộng Yểm La Vương đã chết, tất cả bảo vật và thi thể của nó đều bị danh sách
thu gặt sạch sẽ.
Thế giới của Liễu Bình cũng đang từ từ tan đi.
Hắn ngã xuống như vậy, lập tức ngã xuống thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm.
Bang! Hư không mở ra.
Yêu tinh váy xanh nhảy ra, bay một vòng chung quanh Liễu Bình, lại kéo mí
mắt hắn lên nhìn nhìn, vô cùng tiếc nuối mà thở dài.
Một giọng nữ thanh thúy vang lên: “Làm sao vậy?"
Rita nhảy ra từ trong hư không, xoa nắn ngón tay nhức mỏi.- - Trước đó ký tên
quá nhiều, lại tham gia mấy buổi họp mặt fan cỡ lớn, thật sự có hơi mệt.
"Rita công chúa, quá đáng tiếc cho người bằng hữu này của ngươi."
Yêu tinh váy xanh nói.
"Không phải hắn ngủ rồi sao?"
Rita nói.
Nàng vừa nói, vừa nhìn lại hư không.
"Lão nhân, người bảo ta an bài cho hai ngàn năm sau, ta đã dành thời giờ đi làm
rồi."
Rita truyền âm.
"Không hổ là công chúa yêu tinh, may mắn có ngươi, nếu không chúng ta đều
xong đời."
Thượng đế nói.
"Hừ, đương nhiên rồi."
Rita hất cằm, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Yêu tinh váy xanh nói: “Công chúa, hắn ngủ rồi, chẳng khác nào không có năng
lực tiếp tục tham gia thi đấu, mất đi cơ hội tranh đoạt quán quân."
Rita đang muốn nói cái gì thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của thượng
đế: “Tuyệt đối đừng cứu vớt, chúng ta phải xuống sân, đây là biện pháp duy
nhất rời khỏi thế giới trước mắt!"
Rita lập tức phản ứng lại, mở miệng nói: “Vậy thật quá đáng tiếc."
"Nhưng mà, nếu hắn là bằng hữu của ngài -- Yêu tinh váy xanh nói.
"Không! Để hắn mất đi tư cách đi!"
Rita nói.
ố ầ ể
Yêu tinh váy xanh hơi sửng sốt, chần chờ nói: “Thật ra có thể ––”.
"Không cần! Trận đấu do ta làm chúng phải công bằng công chính!"
Rita nghiêm khắc mà từ chối.
"Vậy được rồi, nếu công chúa kiên trì như vậy thì hắn sẽ mất đi tư cách thi
đấu."
Yêu tinh váy xanh tiếc hận thở dài và nói.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Liễu Bình đột nhiên biến mất khỏi nơi đó, xuất hiện trong hư không hắc ám bên
ngoài thế giới.
-- Hắn bị Tứ Đại Pháp Tắc đá ra khỏi thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm!
"Thành công!"
Pháo gia kích động mà nói.
"Tứ Đại Pháp Tắc sẽ kéo dài mọi chuyện, mãi đến hai ngàn năm sau, mà chúng
ta đã tách ra rời khỏi trước."
Đại Địa chi Mẫu cũng nói.
"Hiện tại chúng ta làm gì?"
Rita nhún vai và nói.
"Chúng ta có thể đánh trở về."
Thượng để nói.
"Trở về?"
Rita nghi hoặc lặp lại.
"Đúng vậy, trở lại chủ tuyến thời không đi, chúng ta phải đến Vĩnh Dạ, di động
quốc gia của Liễu Bình đến thế giới của hắn-- trên tay hắn còn có mảnh thế giới
Lục Đạo Luân Hồi, cũng có thể cùng dung hợp vào, thế giới đó sẽ trở nên rất
cường đại!"
Thượng để nói.
Mọi người hơi động dung.
Giây tiếp theo.
Một con thuyền tỏa ra vô cùng thánh quang từ từ chạy đến từ phương xa.
Là con thuyền Noah! Andrea mang theo Liễu Bình đáp xuống thuyền cứu nạn,
đầy mặt sầu lo mà nói: “Nhưng mà ở chủ tuyến thời gian, Mộng Yểm La Vương
kia không bị bất cứ tổn thương nào, cũng không gặp phải tận thế, nó đang tìm
kiếm Liễu Bình, muốn giết chết hắn."
"Yên tâm, hiện tại chúng ta đã có được quán quân trốn tìm, Rita, ngươi có vấn
đề gì không?"
Thượng để nói.
ố ố ấ
"Trốn tìm thì giao cho ta là được, ta chính là cao thủ trốn tìm mạnh nhất trong
giới yêu tinh!"
Rita kiêu ngạo mà nói.
"Tốt, hiện tại chỉ còn lại một chuyện cuối cùng."
Thượng để nói.
"Chuyện gì?"
Mọi người cùng kêu lên hỏi.
"Andrea, ngươi là Thánh Linh duy nhất của hắn, người phải ép linh hồn của hắn
ra."
Thượng để nói.
"A? Ý ngươi là loại phương pháp đó sao?"
Andrea nói.
"Đúng vậy, chính là loại phương pháp đó."
Thượng để nói.
Andrea hự hự nửa ngày, đỏ mặt mà nói: “Chẳng lẽ không có cách khác?"
"Con thuyền này phải có tiền mới chạy được, hắn không lấy tiền ra thì chúng ta
đều không thể quay về."
Thượng để nói.
Thượng để tiếp tục nói: “Dựa theo biên độ trưởng thành mà Thế Giới Loại Sinh
Mệnh Thể sẽ tiến hành trầm miên với các mức độ bất đồng, vừa rồi hắn ăn một
Mộng Yểm La Vương, nhất định sẽ ngủ rất nhiều năm, nếu ngươi không giúp
hắn tỉnh lại thì tình cảnh của hắn sẽ càng ngày càng nguy hiểm."
Andrea thở dài và nói: “Được rồi, vậy ta làm hắn tỉnh lại."
Chỉ thấy nàng dừng ở trước mặt Liễu Bình, duỗi tay đè lại ngực hắn, nhanh
chóng niệm một tràng chú ngữ tối nghĩa.
Một lát sau, Thượng để nói: “Rita, có thể giấu thân thể Liễu Bình đi rồi."
"Được nha!"
Rita bay lên phía trước, múa may đoàn trường trong tay rồi nhẹ nhàng điểm một
cái.
Lập tức không thấy thân thể Liễu Bình đâu nữa.
"Không đúng, hắn đã bị ta giấu mất rồi, vậy sao hắn tỉnh lại được?"
Rita đột nhiên phản ứng, lập tức hỏi.
"Linh hồn của hắn đã tỉnh."
Thượng đế nói.
Các vị thần và Rita nhìn mọi nơi, lại không phát hiện linh hồn nào cả.
ế
"Thì ra là thế."
Pháo gia bỗng nói.
"Sao lại thế này?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi nhỏ.
"Các ngươi xem vị Thánh Linh kia --”.
Chúng thần cùng nhìn lại.
Chỉ thấy Andrea đứng trên boong tàu thuyền cứu nạn, trên mặt đầy vẻ nghi
hoặc.
"Xảy ra cái gì? Chúng ta rời khỏi thế giới diễn ra cuộc thi trốn tìm rồi à?"
Cô bé hỏi với giọng nữ thanh thúy.
Thế giới song song.
Hai ngàn năm sau... Sự kiện còn dây dưa chưa quyết đang xảy ra trong thần
miếu.
Liễu Bình giả vẫn đang mỉm cười, làm ra dáng vẻ như lắng nghe.
Chủ trang viên cầm lấy chiếc nhẫn Kinh Các, há miệng, đang tiếp tục nói cái gì
đó.
Ở sau lưng gã, Liễu Bình chân chính nắm lấy đao, đã trảm tới cổ gã -- Đao
dừng lại.
Tất cả đình trệ trong nháy mắt, chờ đợi nhân quả của hai ngàn năm trước xác
định.
Bỗng nhiên –– Mọi thứ chung quanh biến mất sạch sẽ.
Chỉ còn lại chủ trang viên đứng một mình trong thần miếu.
Leng ka leng keng - – leng keng -- Tiếng dương cầm diễn tấu cũng theo đó mà
kết thúc.
Cả thần miếu rơi vào sự yên lặng trang nghiêm tuyệt đối, không còn tiếng vang
nào nữa.
Chủ trang viên giật mình một cái, bỗng phục hồi tinh thần.
Gã nhìn nhận trên tay -- Chiếc nhẫn kia chẳng biết đi đâu, cứ như chưa bao giờ
tồn tại.
Người nói chuyện đối diện cũng đã không biết tung tích.
"... Đây là chuyện gì, tên kia đâu?"
Chủ trang viên bắt đầu cảnh giác.
Nhung chung quanh là một mảnh yên tĩnh, chẳng những không có bóng người,
cả quỷ ảnh cũng không có.
"Buồn cười, rốt cuộc là ai giả thần giả quỷ ở chỗ này?"
ầ ế
Chủ trang viên vươn tay, nâng một quang cầu màu đen lên, quát khẽ: “Nếu
không ra ta sẽ ra tay!"
Không có đáp lại.
Trong mắt chủ trang viên lộ ra một tia bạo ngược, gã cười dữ tợn và nói: “Cũng
được, ta mặc kệ quá khứ của thế giới này đã xảy ra chuyện gì, xem ta hoàn toàn
hủy diệt nó đi!"
Vừa dứt lời.
Một giọng nói mê mang vang lên từ hư không: “Hủy diệt..."
"Là ai!"
Chủ trang viên quát khẽ.
"Hủy diệt... Không có hoàn thành... Còn thiếu một người... Ta chờ đau khổ
quá."
Giọng nói kia vang lên đứt quãng.
Chủ trang viên cẩn thận cảm ứng, sắc mặt bỗng thay đổi, trong nháy mắt đã
biến mất khỏi nơi đó.
Danh Sách Chương: