Mảnh vảy giáp..
Liễu Bình nhìn về phía chiến giáp màu đen.
Akane hiểu ý, nói: "Chiến giáp này lớn như núi Vô Tận, trong thời đại đó, có ba
ngàn Thần linh mai táng linh hồn của mình vào trong mảnh vảy giáp thứ một
ngàn sáu trăm năm mươi chín, đi theo các hạ chuyển thể mà tới."
Hắn ta chỉ về phía chiến giáp khổng lồ, nói: "Trên chiến giáp này có vô số vảy
giáp, ba ngàn Thần linh chúng ta cũng chỉ chiếm một phần nhỏ xíu trên số đó
mà thôi."
"Vậy, hắn ta lại làm sao?"
Liễu Bình chỉ vào thi thể hỏi.
"Archie à... hắn ta quá khao khát sức mạnh, sau khi chuyển thể đã xâm nhập Kỳ
Quỷ, kết cục lại mất đi tự chủ, hết lần này tới lần khác lại bởi vì năng lực Kỳ
quỷ mạnh mẽ mà nhớ được bộ chiến giáp này, bởi vậy mà từng bước một đi tới
bây giờ."
Akane nói.
"Ngươi không đi chuyển thể sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta đã chuyển thể rồi lại chết trận, cho nên trở lại chiến giáp, nhớ lại mọi thứ."
Akane nói xong, thân hình bông lắc lư.
"Các hạ, lực lượng linh hồn của ta không đủ để ta tiếp tục tỉnh táo, thế nhưng
ban đầu ta được kiếp trước của ngài nhờ vả, cần phải tỉnh lại vào giờ phút này
rồi nói cho ngài biết một sự kiện."
"Nói đi."
Liễu Bình nói.
Akane nói: "Bí mật này chỉ có thể nói một lần, bởi vì chỉ cần ta nói nó ra, sẽ
tiêu hao hết lực lượng, không thể không rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa."
"Ngài hãy nghe cho kỹ..."
"Không nên xâm nhập vào Kỳ Quỷ quá sâu, phần cuối của nó chính là Ác
Mộng, ta đã thử qua mấy ngàn cách thức khác nhau, Ác Mộng cũng không phải
là lực lượng thích hợp cho chúng sinh sử dụng, chúng sinh sẽ chỉ bị Ác Mộng
nô dịch mà thôi, hãy nghĩ những cách thức khác đi."
Hắn ta nói xong.
Chiến giáp khổng lồ lại càng phát ra âm thanh to lớn hơn.
Tùng hàng chữ nhỏ xuất hiện:
ố
[Người nghe được bí mật của số mệnh quá khứ.]
[Lực lượng Tứ Thánh Trụ của ngươi đã đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất.]
[Lực lượng chiến giáp bắt đầu gia trì lên trên người người, hiện ra bí mật vô tận
trong thời đại quá khứ.]
[Kiến Văn Như Danh' của ngươi đã tăng lên tới cấp độ Kỳ Quỷ.]
[Từ giờ trở đi, ngươi có thể biết được danh hiệu kiếp trước của chúng sinh, biết
được khởi nguồn trong quá khứ.]
Tất cả chữ nhỏ đều thu hồi.
Akane thi lễ với Liễu Bình, mỉm cười nói: "Chiến thắng Ác Mộng đi, Thần
Vương."
Cuối cùng, hắn ta cũng không còn lực lượng duy trì thân hình, tản ra thành vô
số mảnh vảy giáp, bay trở về chiến giáp khổng lồ.
Một lát sau... Tất cả vảy giáp đều trở về chiến giáp khổng lồ, tất cả dị tượng đều
biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ còn Liễu Bình vẫn đứng trên bàn tay chiến giáp khổng lồ, yên lặng quan sát
chiến giáp, không biết nên nói cái gì nữa.
Một mảnh vảy giáp, ẩn giấu ba ngàn Thần linh.
Còn vô số mảnh vảy giáp còn lại, lại ẩn giấu thứ gì nữa? Liễu Bình thở dài.
Hắn hoàn toàn có thể cảm ứng được, bộ chiến giáp này có thể liên kết với tâm
thần chính mình, bị mình kiểm soát hoàn toàn.
Những mảnh vảy giáp bên ngoài chiến giáp, cũng giống như tóc da trên người
mình vậy, hoàn toàn thần phục chính mình.
Cho nên Thần linh trong thời đại quá khứ vừa rồi cũng hẳn là không nói dối.
Bởi vì chiến giáp truyền cho mình tín hiệu này.
Thuận theo mạch suy nghĩ này... Có lẽ, bộ chiến giáp này đã theo mình chuyển
thể vô số lần.
Thế nhưng mình cùng nhiều đồng đội tới như vậy, trải qua vô số cố gắng, lại
vẫn không thể tìm tới phương pháp chiến thắng Ác Mộng.
Thế nhưng... Ít nhất cũng đã tìm ra một phương hướng mơ hồ.
Không nên đặt hi vọng vào Ác Mộng, cần nghĩ ra những biện pháp khác.
"Đi thôi, đưa ta trở về đi."
Hắn nói.
Luồng lực kéo kia bỗng xuất hiện, bao phủ hắn lại rồi mang theo hắn nhập vào
hư không, biến mất.
Địa cung Ác Mộng.
Thế giới bên trong.
ấ ố ồ ẫ
Tại vùng đất trống bên ngoài tòa thành, các loại tồn tại quỷ dị vẫn đang chờ đợi.
Một luồng sáng xuất hiện trong khu trung ương vùng đất trống.
Luồng sáng tản đi.
Một quái nhân mặc áo đen xuất hiện tại khu vực trung tâm đó.
Liễu Bình! Hắn quan sát cảnh tượng xung quanh, thấy những quái vật kia đang
chú ý chính mình, chậm rãi nói: "Đồ ăn..."
"Vẫn chỉ là đồ ăn mà thôi, không có tư cách có được thân phận của chúng ta."
Hắn vừa nói xong.
Quái vật xung quanh dần dần tản đi.
Cực thiểu số quái vật khi đi ngang qua Liễu Bình, đều thoáng nghiêng người
một chút.
Có lẽ đây cũng là một hành động biểu đạt sự kính ý? Liễu Bình đang ngẫm
nghĩ, chợt có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên mặt đất, ngay dưới chân chính
mình: "Triệu hoán sư Ác Mộng, người chiến thắng người khiêu chiến."
"Lần khiêu chiến này đã kết thúc."
"Là phương chiến thắng trong trận này, người đã thu được sứ mệnh mà đối
phương mang theo."
"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ thay thế đối phương, hoàn thành sứ mệnh do vị tồn tại
vĩ đại kia đã ban bố trên cây Thần trụ này."
"Ngươi có tư cách trực diện giao lưu với Linh thể của Danh Sách."
"Xin hãy tiến vào cánh cửa đen."
Liễu Bình quay đầu nhìn tới, mặt bên tòa thành có một cánh cửa đen đã được
mở ra, trước cửa có hai tên người áo đen vẻ mặt không thay đổi đang trôi nổi.
Liễu Bình đi vào trong cửa đen.
Cũng giống như khi lần trước mình tới đây... Sau cửa, là một căn phòng rất lớn,
bên trong chứa đầy sương mù.
Sương mù tràn ngập không gian, im hơi lặng tiếng, lưu động trong hư không u
ám, mơn trơn trên người Liễu Bình.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:
[Đã nghiệm chung thân phận]
[Đã nghiệm chung sứ mệnh.]
[Ngươi đạt được quyền hạn giao lưu với Linh của Danh Sách.]
Sương mù tách sang hai bên.
Lúc này Liễu Bình mới khôi phục tầm mắt, có thể thấy rõ cảnh tượng sâu trong
gian phòng.
Cô bé kia... Từng cây gai nhọn do sương mù ngưng tụ tập trung tại phía sau
lưng cô bé, tạo thành một đôi cánh chim trong hư không.
Một phần những chiếc gai nhọn này đâm vào trong hư không, một phần khác lại
đâm vào sau lưng cô bé, cố định cô bé tại giữa không trung.
Đôi mắt cô bé đờ đẫn, nói nhỏ: "Sứ giả Ác Mộng, người đã tới."
Danh Sách Chương: