Anh Mã giẫm lên tàn thuốc, tiện tay lấy ra một đôi chỉ hổ kim loại rồi tròng lên
đôi tay.
"Tại sao nơi này còn một người ở đây, là bạn của hắn à?"
Gã lạnh lùng hỏi.
Triệu Khiếu xua tay, giải thích: “Không phải bạn, không biết vì sao còn ở nơi
này -- Trần Tiểu Minh, mau cút!"
Trần Tiểu Minh dùng vẻ mặt ủ dột nhìn đám người đối diện.
Anh Mã phun ra một ngụm nước bọt, cười dữ tợn nói: “Còn dám nhìn ta? Bỏ đi,
ngươi cũng đừng đi, chờ lát nữa cùng bị đánh đi!"
"Đánh –– ta ––?"
Nhìn Trần Tiểu Minh như phải dùng cố hết sức để hỏi, như đang ấp ủ cái gì đó.
Nó như một con rắn độc bị hấp dẫn sự chú ý, chậm rãi xoay người, quay mặt
hướng về bọn người anh Mã và Triệu Khiếu.
Liễu Bình đúng cách nó không xa, lập tức nhìn thấy sau lưng nó vỡ ra, một đôi
bàn tay dài máu chảy đầm đìa thò ra, dán lên hành lang và trần nhà, chậm rãi
trườn về đám thiếu niên đối diện.
Các thiếu niên không hề nhận ra.
Ánh mắt Liễu Bình buông lỏng, bỗng mở miệng nói: “Bỏ đi, hôm nay là ta
không đúng, mọi người đều là bạn học, cần gì phải đánh sống đánh chết ở chỗ
này?"
Triệu Khiếu chỉ vào hắn rồi cười to và nói: “Ha ha ha, trước đó không phải
người rất kiêu ngạo sao? Ta không nghe rõ câu vừa rồi, lặp lại lần nữa nghe
xem?"
Thiếu niên được gọi là anh Mã kia liếc nhìn Triệu Khiếu một cái.
Triệu Khiếu cúi đầu khom lưng nói: “Anh Mã Cường, chúng ta giáo huấn Trần
Tiểu Minh này trước, sau đó lại trừng trị Liễu Bình."
"Tùy ngươi."
Mã Cường lười nhác nói.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói vang lên bên tai Liễu Bình: “Người anh em, ta cũng là đối tượng
mà giáo hội liên hợp bồi dưỡng."
-- Đây là giọng nói của Mã Cường! Liễu Bình nhìn về phía đối phương.
Chỉ thấy gã không để lại dấu vết mà nháy mắt với hắn, tiếp tục truyền âm: “Nói
thế nào ngươi cũng là người của chúng ta, ta vốn muốn giúp người và Triệu
ế ế ầ ể ế ề
Khiếu hoà giải, nhưng nếu cái tên Trần Tiểu Minh kia không biết điều, không
bằng chúng ta cùng trừng trị hắn đi."
Tâm tư của Liễu Bình xoay nhanh.- - Nếu là tới giúp mình, vậy càng không thể
để bọn họ xảy ra chuyện.
Phải lập tức nghĩ cách... Hắn nhìn bàn tay máu trên trần nhà và hành lang đang
dần dần tới gần các thiếu niên, hắn vội truyền âm: “Nghe này, ta sẽ xông lên
như muốn đánh lén ngươi, ngươi phải lập tức nắm lấy cơ hội đánh cho ta một
trận, tốt nhất phải tạo ra tiếng động lớn một chút, làm kinh động đến các giáo
viên."
Mã Cường không cho là đúng: “Chuyện giang hồ thì giang hồ giải quyết, mách
giáo viên làm gì, như vậy sẽ làm người ta khinh rẻ.”.
"Nghe ta, chuyện này không đơn giản như người nghĩ đâu, ta đang làm việc
theo mệnh lệnh!"
Liễu Bình nhân thật mạnh lên năm chữ “Làm việc theo mệnh lệnh" này.
Sắc mặt Mã Cường khẽ thay đổi, cứ như nhớ tới cái gì.
Ngay trong nháy mắt này -- Liễu Bình đột nhiên lủi về phía trước, quát lớn:
“Trần Tiểu Minh, chúng ta liên thủ thu phục bọn người kia trước!"
Trần Tiểu Minh còn đang suy tư, lại thấy Liễu Bình đã nhằm về phía đám người
đối diện.
Mã Cường khẽ cắn môi, thân thể chợt lóe, vung nắm tay đánh thật mạnh vào
ngực Liễu Bình, đánh hắn bay ngược trở về.
Gã dùng một quyền đánh bay Liễu Bình, cười to nói: “Ngươi muốn đánh lén à?
Ngu xuẩn, ta chính là võ đạo quyền thủ đứng hàng đầu của khối, cả cơ hội đánh
trả ngươi cũng không có!”.
Chỉ thấy gã đuổi theo Liễu Bình đang bị đánh bay ra ngoài, đôi thiết quyển hóa
thành mấy chục quyến ảnh, toàn lực đánh thẳng lên người Liễu Bình.
Ban đầu Liễu Bình còn có thể trốn tránh vài cái, sau đó lại thật sự tránh không
khỏi, đành dùng đôi tay bảo vệ đầu mình.
"Tuyệt quá, hung hăng trừng trị hắn đi!"
Triệu Khiếu đứng bên cạnh lớn tiếng hô to.
Đám học sinh còn lại cũng phát ra tiếng ủng hộ.
Anh Mã đột nhiên thu nắm tay, hỏi: “Tháng nào cũng phải cống nạp, ngươi nhớ
rồi chưa?"
"Vì sao ta phải đưa tiền của mình cho ngươi?"
Liễu Bình cả giận hỏi.
Đông -- Liễu Bình bị anh Mã dùng một chân đá bay ra hành lang, rơi xuống
quảng trường dưới năm tầng lầu.
"Không chịu cống nạp à? Lần này đánh tới người phục mới thôi!"
ể ồ ố
Thân thể anh Mã rung lên rồi đáp xuống quảng trường phía dưới.
Bọn người Triệu Khiếu cũng vội vàng đi xuống theo.
Trên hành lang lâu năm chỉ còn lại một mình Trần Tiểu Minh.
Tinh thể biến hóa quá nhanh, cho nên hai bàn tay máu bò dọc theo trần nhà
không ngừng đi về phía trước cũng dừng lại.
Trần Tiểu Minh nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn về đám người phía dưới.- - Tinh
thể thay đổi quá nhanh, hiện giờ đã biến thành một trận ẩu đả đơn phương.
Lại qua vài phút.
Các giáo viên trong trường bị kinh động.
Vừa tan học không lâu mà đã xảy ra chuyện đánh hội đồng như vậy, thật là quá
ác liệt.
Một đám nam sinh bị thuật pháp trói chặt, nằm trên mặt đất.
Liễu Bình bị nâng lên xe cứu thương, đưa khẩn cấp đến bệnh viện để cứu chữa.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Trần Tiểu Minh lạnh nhạt đứng nhìn, mãi đến lúc này mới lắc đầu nói: “Một
đám nhân loại tầm thường đáng thương, chỉ biết loại vật lộn thân thể cấp thấp
này, thật là quá vụng về..."
Nó trầm mặc mấy phút, sau đó trên mặt hiện ra vẻ nghi ngờ.
Rốt cục là người nào đánh thức trụ đồng thau? Trường học này có chừng bốn
năm ngàn người, nếu tìm từng bước từng bước thì khi nào nó mới tìm được
người kia? Trần Tiểu Minh bỗng cảm thấy có chút bực bội.
Đúng lúc này, trên hành lang vang lên một giọng nói: “Hả? Trần Tiểu Minh, sao
người còn chưa về nhà?"
Trần Tiểu Minh chậm rãi quay đầu nhìn lại, nó nhìn thấy một đám giáo viên.- -
Sau khi chuyện vừa rồi kết thúc, các giáo viên lập tức bắt đầu tuần tra dãy lầu,
phải bảo đảm không có ai nán lại khu dạy học rồi xảy ra chuyện tương tự lần
nữa.
Trần Tiểu Minh trầm mặc mấy phút, sau đó nói: “Giáo viên, ta còn có chút việc,
tạm thời không muốn đi."
"Không được! Hiện tại đã tan học, các đều phải về nhà, ở lại khu dạy học làm
gì?"
Một giáo viên nghiêm khắc nói.
Trần Tiểu Minh nhắm mắt lại, thả ra một luồng dao động vô hình, đảo qua toàn
bộ khu dạy học.
Không còn ai.
Trừ những giáo viên này ra thì đã không còn kẻ nào nữa rồi.
Không có ai.
ỗ ắ ề
Vậy nó canh chừng ở chỗ này còn có ý nghĩa gì? Hắn nhìn về phía các giáo
viên.
Nếu giết hết bọn họ -- Mọi chuyện sẽ trở nên càng nghiêm trọng, thậm chí biến
thành một sự kiện mang tính toàn cầu, điều này cũng là phiền phức đối với nó
của hiện tại.
Còn nữa... Người đánh thức trụ đồng thau kia nhất định sẽ trốn đi, vĩnh viễn
không thò đầu ra nữa.
"Được rồi, các thầy cô, ta đi về trước."
Trần Tiểu Minh nói, sau đó đi vào phòng học để cầm cặp sách rồi xuống lầu rời
khỏi.
Nó vừa đi đến cổng trường, vừa cẩn thận hồi tưởng lại.
Chủ nhân ban đầu của thân thể này còn có gia đình, cực kỳ phiền phức.
Phải nghĩ ra cách làm bọn chúng chết sạch một cách tự nhiên nhất, vậy mới
không gây trở ngại chuyện của nó.
Trần Tiểu Minh vừa trầm tư vừa đi về nhà.
Danh Sách Chương: