Trời mưa nặng hạt.
Liễu Bình đứng dậy khỏi một khối đá lạnh lẽo, phát hiện mình đang mặc một bộ
áo giáp cứng rắn thô ráp.
Thủy Thụ lơ lửng giữa không trung, buồn chán dùng tay đón đỡ hạt mưa.
"Tình huống hiện tại là sao?"
Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh.
"Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, ngươi chính là người của thời đại này, tiêu chuẩn thực
lực của người bị hạn chế tương đương với tuổi tác hiện tại mà người nên có, với
lại không thể dùng bất cứ lực lượng của văn minh khác, cũng như những lực
lượng vượt khỏi thời đại này."
Thiếu nữ Thủy Thụ vẫn nhắm mắt, nói với giọng không cảm xúc.
"Thì ra là thế, ta cần làm gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Chiến thắng!"
Thiếu nữ nói: "Ngươi cần luôn luôn chiến thắng, tới khi người trở thành người
mạnh nhất loài người, dẫn dắt Nhân tộc chiến thắng kẻ địch, làm vậy thì mới có
pháp tắc chú ý tới ngươi."
Liễu Bình nói: "Thời gian...".
Thiếu nữ nói: "Nó đứng về phía ngươi, cho nên thời gian là đủ."
"Được."
Liễu Bình cầm một thanh trường kích từ dưới đất lên, vác lên bờ vai quan sát
bốn phía.
Cảnh tượng xung quanh là núi rừng hoang sơ, không thấy bóng người.
"Ngươi cứ lơ lửng giữa không trung bay theo ta như vậy à?"
Hắn hỏi Thủy Thụ.
"Đúng."
Thiếu nữ nói.
"Người khác không thấy được ngươi sao?"
"Đúng."
"Tại sao người vẫn luôn nhắm mắt?"
"Bởi vì không có bất cứ thứ gì đáng giá ta nhìn cả."
"Được rồi, để ta xem xem nên làm như thế nào... chờ đã, hình như đây là thời
đại của văn minh võ đạo."
ế ỗ
Trong tiếng mưa gió, bỗng vang lên từng đợt vó ngựa.
Trong đêm mưa có một đám người giơ đèn, cưỡi ngựa, lao nhanh về phía bên
này.
"Có một tên nhãi đi tuần, giết!"
Một mệnh lệnh vang lên.
Ngay lập tức có mấy con ngựa lao ra, xông về phía Liễu Bình.
"Độ khó thật lớn."
Liễu Bình cảm thán.
"Đương nhiên..."
Thiếu nữ Thủy Thụ lơ lửng giữa không trung, nói: "Thực lực hiện tại của người
chỉ tương đương với một thiếu niên luyện võ tại thời đại này mà thôi."
Liễu Bình nhấc nhấc trường kích trong tay, thực sự cảm thấy hơi nặng nề.
Với thực lực hiện tại của mình, sử dụng thanh trường kích này hơi không thực
tế.
"Không thể sử dụng thẻ bài sao?"
Hắn hỏi.
"Gian lận sẽ không thể đạt được sự ưu ái của các pháp tắc, bọn chúng càng cổ
xưa, càng có trí tuệ hơn người... thực ra bọn chúng đều có tư tưởng và tính cách
của riêng mình."
Thủy Thụ nói.
Vẻ mặt của nàng bỗng hiện lên vẻ chờ mong: "Ta đã giúp ngươi kích hoạt Nghi
thức thức tỉnh Kỳ Quỷ, thế nhưng có lẽ... ngay cả cửa thứ nhất ngươi cũng
không thể qua được?"
"Ngươi rất hi vọng ta chết tại đây sao?"
Liễu Bình vất vả giơ trường kích lên, chỉ hướng những con ngựa đang lao tới
kia.
"Chỉ cần người chết tại đây, khế ước giữa chúng ta cũng kết thúc, ta lại tự
do."Thủy Thụ nói.
Trong mưa gió, bốn con ngựa lao tới trước mặt Liễu Bình.
Người cầm đầu rút trường đao ra chém về phía cổ Liễu Bình, cười đùa nói:
"Ngay cả thương cũng không nâng nổi, lại dám tới tuần tra?"
Liễu Bình bỗng đạp mạnh, nghiêng người qua một bên ngăn đón sự va chạm
của con ngựa, giơ trường kích qua một bên ngăn tại phần lưng.
Tiếng binh khí giao kích vang lên.
Liễu Bình lẫn trường kích đều bị đánh bay ra ngoài, hắn trở mình giữa không
trung, mượn lực va chạm vừa rồi mà dùng trường kích quét về phía trước.
Một người còn chưa kịp phản ứng đã bị trường kích đập gãy cổ, ngã ngựa.
ễ
Liễu Bình quay trường kích nửa vòng, lại đâm trúng một con ngựa khác.
Người kia vừa nâng đao, cả người lẫn ngựa lại bị va ngã lăn trên mặt đất, hôn
mê bất tỉnh.
Liễu Bình tiến lên rút thanh đao đang cắm tại phần hông của hắn ta ra, chặt đầu
đối phương, đá bay đầu để ngăn cản trường kiếm của người thứ tư, rồi quay lại
dắt lấy ngựa của người bị giết đầu tiên.
Động tác linh hoạt mau lẹ, chỉ dựa vào mượn lực, giết hai người, cướp lấy một
con ngựa.
"Di..."
Hắn lật người lên ngựa, dùng đao vỗ mông ngựa.
Ngựa sợ hãi, thay đối phương hướng chạy như điên về một phương hướng khác.
"Nhanh đuổi theo! Thằng nhãi này giết hai người của chúng ta!"
Một người trong số đám người kia tức giận hét lớn.
Đám người vội vã thay đối phương hướng, đuổi theo phương hướng mà Liễu
Bình vừa chạy trốn.
Đi được khoảng vài dặm đường.
Bọn họ không thể không hãm tốc độ lại.
Tên thiếu niên kia đang đứng trên vách núi phía trước, cúi đầu, như đang suy tư
điều gì đó vậy.
Khi phát hiện được mọi người đã tới, hắn mới phục hồi tinh thần.
"Suýt nữa thì quên mất."
Hắn lau đi nước mưa trên mặt, cười tủm tỉm nói: "Ta cần hiểu rõ các ngươi biết
những loại võ thuật nào, nếu không sau đó ta lại sáng tạo ra phán quyết tu hành,
hoặc là tạo một khẩu súng ra, vậy thì không hợp cách."
Mưa sa gió giật.
Trên vách núi.
Một người đại hán hung ác mặc quần áo tả tơi cầm côn di động, quát: "Ác Long
Bãi Vĩ, Mãnh Hổ Tại Thiên, Hùng Vương Đại Chùy!"
Côn sắt múa liên tục, ba chiêu liên tiếp thả ra, đập nát nham thạch trên vách núi,
phát ra những tiếng vang trầm.
Đại hán ném côn sắt đi, đứng im tại chỗ bày quyền giá, hét: "A ha!"
Gã vung nắm đấm như điên như dại, liên tục đánh ra rất nhiều quyền chiêu, thở
hồng hộc rồi thu chiêu, hai chân mềm đi, quỳ rạp xuống đất.
"Anh bạn à, ta chỉ biết tới đó thôi, xin hãy tha cho ta một mạng."
Đại hán vội vã dập đầu nói.
Liễu Bình đứng ở một bên, trầm tư một lát rồi nói: "Côn pháp của người do
chính người lĩnh ngộ ra thông qua các trận chiến đúng không?"
"Đúng."
Đại hán nói.
"Quyền pháp cũng không tệ lắm, có thể thấy được chiêu thức đã qua tinh chỉnh,
thế nhưng ta thấy chiêu thức của người vẫn chưa tận, quyền nghĩa chưa hết, có
phải ngươi vẫn còn tư tàng đúng không?"
Liễu Bình hỏi.
Đại hán run rẩy, vội vã giải thích: "Anh bạn à, ngày xưa ta bái sư mới học được
bộ quyền này, thế nhưng không nghĩ tới mới học được một nửa, sư phụ đã bị
người của tà giáo giết chết, ta may mắn còn sống, nửa bộ quyền pháp còn lại
còn chưa kịp học."
Liễu Bình hỏi: "Ngươi làm giặc cướp bao lâu rồi?"
Đại hán thở dài nói: "Ta trốn tới một ngôi làng, dựa vào cơ thể khỏe mạnh làm
việc cho người khác kiếm kế sinh nhai, ban đầu cũng yên bình được một hai
năm, ai ngờ nửa tháng trước tà giáo lại tới giết sạch cả thôn làng."
"Chỉ một mình ta không làm gì được lũ tà giáo, đành phải chạy trốn khỏi thôn
làng, nửa đường lại gặp phải đám người này, sau khi thử công phu lẫn nhau, bọn
họ nói ta có năng lực gia nhập, nên đã ép ta nhập bọn, được phái tới đánh tiên
phong, muốn cướp trại của các ngươi."
Liễu Bình mỉm cười, nói: "Trong lúc chiến đấu vừa rồi, ta phát hiện người có võ
nghệ mạnh nhất, thế nhưng lại không muốn giết ta, ra chiều cũng do do dự dự,
cho nên mới giữ lại một mạng của ngươi."
Đại hán không nói lời nào, chỉ liên tục dập đầu.
Danh Sách Chương: