Một sợi dây dài hơi tỏa ra ánh sáng kim loại hiện ra trên tay Liễu Bình.
Hắn đi trở về bãi cỏ, dùng sợi dây trói chặt lấy cả thi thể quái vật, cột lúc lại hai
tay hai chân, lại đào hố, vùi thi thể không đầu vào sâu trong lòng đất.
Mãi đến lúc này, hắn mới nắm đầu quái vật lên.
"Ngươi bất tử, đúng không?"
Liễu Bình hỏi.
"Bởi vì ta đã chết."
Cái đầu kia lộ ra vẻ mặt oán hận.
"Ngươi là linh hồn có tội chịu khổ trong địa ngục à? Tới đây, nói cho ta xem,
rốt cục trong địa ngục đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Cho dù người dùng một trăm loại binh khí tra tấn ta, ta cũng không nói cho
ngươi bất cứ chuyện gì!"
Quái vật đầu nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Bá bá bá lả tả! Một thanh rồi lại một thanh binh khí sắc bén rơi xuống từ hư
không, cắm lên bãi cỏ quanh đầu quái vật, chỉ trong một giây mà đã đạt tới con
số hàng trăm hàng ngàn, đồng thời tỏa ra hàn quang dày đặc.
Quái vật hoảng sợ.
Ánh mắt nó xẹt qua số binh khí như rừng kia, không khỏi hít ngược một hơi, lập
tức nói với giọng điệu như xuất phát từ thâm tâm: “Đại nhân cần gì làm lụng vất
vả như thế? Muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi ta là được, ta nhất định biết gì nói
hết, không có nửa lời giấu giếm."
"... Rốt cục địa ngục đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
Quái vật nói: “Địa ngục đã biến thành nơi thí nghiệm cấm kỵ, tất cả mọi thứ ở
nơi này cực kỳ phiền phức, cả những quái vật Ác Mộng chủ trì các mục thí
nghiệm ở đây cũng đã chết."
"Vậy ai đang chủ trì chuyện ở nơi này?"
Liễu Bình lại hỏi.
"Chủ trì?"
Quái vật cười khổ một tiếng rồi nói: “Địa ngục đã hoàn toàn xong đời, những
sản phẩm thí nghiệm khủng bố đó sẽ lập tức thoát ly nơi này, chúng sẽ hủy diệt
tất cả!"
Tên bãi cỏ có thêm một mộ bia.
ể ầ ể
Thi thể không đầu của con quái vật kia bị chôn dưới bãi cỏ, dùng mộ bia để
đánh dấu.
Liễu Bình dùng dây thừng cột gúc vào tóc của cái đầu rồi vắt ở bên hông.
Làm xong tất cả những chuyện này, Liễu Bình đi đến trước cửa địa ngục lần
nữa.
"Được rồi, chúng ta phải đi vào."
Hắn nói với giọng điệu nghiêm trang, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Lucifer đã tiến đến cảnh cáo một lần.
Con quái vật kia vừa thấy cánh cổng địa ngục mở ra thì lập tức không cảnh báo
thù, vội vàng muốn thoát đi.
Có thể thấy được tình huống nơi này đã tương đối nguy hiểm.
Đông! Cánh cổng bị Liễu Bình dùng một chân đá văng, làn gió xa xăm lập tức
thổi tới từ sâu trong hắc ám.
Vô số những thi thể chi chít lơ lửng trên máu loãng, làm trong gió tràn ngập khí
tức huyết tinh và tanh tươi khó có thể miêu tả.
Liễu Bình vỗ vỗ đầu quái vật, hỏi: “Này, cái cầu nổi ở đây đã gãy, phải làm sao
mới có thể đi qua?"
"Băng sương!"
Cái đầu kia vội vàng nói, “Nguyên tố khác đều không được, chỉ có băng sương
mới có thể ngưng kết ra một thông đạo tồn tại tạm thời ở chỗ cây cầu gãy, sau
đó ngươi có thể đi đến cuối đại điện này."
Liễu Bình cười nói: “Ngươi cũng rất thông minh, biết phải nói thật, nhưng
người chỉ nói một phần sự thật mà thôi."
"Đại nhân, ngài hỏi cái gì thì ta nói cái đó, tuyệt đối không giấu giếm!"
Cái đầu quái vật nói với giọng điệu thành khẩn.
"Vì sao không thể phi hành?"
Liễu Bình hỏi.
"Đây là đại diện cấm bay, nghe nói ngày xưa khi thường để thiết kế nơi này,
cảm thấy tất cả linh hồn đã chết phải dùng tư thế nghiêm túc và trang trọng để
bị thẩm phán tại đây, cho nên không cho phép phi hành."
Quái vật nói.
"Nếu phi hành thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Vậy phải hỏi thượng đế."
Quái vật nói đúng sự thật.
"Thượng để ra nói chuyện đi nào."
ễ
Liễu Bình nói.
Giọng nói uy nghiêm của thương để lập tức vang lên bên tai hắn: “Nếu tùy tiện
phi hành chỗ này thì phải giao nộp một khoản sử dụng không trung."
"Tức là phải giao tiền, đúng không?"
Liễu Bình châm chọc.
"Không đơn giản như vậy, bởi vì làm ra hành vi không trang trọng như phi hành
ở đại điện địa ngục, nên còn phải chịu phạt nặng, giao nộp tiền phạt xong thì
phải làm cu li ở nhân gian truyền đạo của ta, trở thành một trừ ma sư, phải hiến
cả đời cho sự nghiệp trừ ma."
"... Ta vẫn tiếp tục đi đường đi."
Liễu Bình nói.
Hắn búng tay một cái, trên vai lập tức hiện ra một con thỏ.
"A ha -- ta nghe thấy cả rồi –– là phải dùng băng sương làm cầu đúng không?
Dễ ẹt thôi."
Con thỏ xoa tay hầm hè nói.
"Vậy ta lên."
Liễu Bình nói.
"Đi đi!"
Con thỏ nói.
Thân thể Liễu Bình khẽ động, đạp lên thi thể trôi nổi trên máu loãng, mũi chân
nhẹ nhàng điểm vài lần thì đã phóng qua một khoảng cách, lặng lẽ dùng ở vị trí
đứt gãy của cây cầu.
"Băng sương hiện hóa."
Con thỏ học dáng vẻ của Liễu Bình mà búng tay một cái.
Tầng tầng lớp lớp băng sưong tuyết trắng ngưng kết ra từ hư không, tiếp tục
thành hình trên mặt cầu đứt gãy, cứ lan tràn mãi vào sâu trong hắc ám.
Một cây cầu băng tuyết lập tức thành hình!
"Được rồi.
Nơi này có quá nhiều cổ quái, tốt nhất người hành động nhanh một chút."
Con thỏ nói.
"Đa tạ."
Liễu Bình không ngừng chạy như bay về phía trước dọc theo mặt cầu, tốc độ
dần dần nhanh hơn.
Đột nhiên.
Cái đầu quái vật bên hông của hắn cất tiếng cười to: “Ha ha ha, thằng nhãi đáng
chết, tuy ta nói cho ngươi biết phương pháp, nhưng không nói cho ngươi
ế ắ ồ
chuyện này khó đến mức nào! Ngươi sắp xong đời rồi!"
Liễu Bình vừa đi vội, vừa nhìn ra chung quanh.
Chỉ thấy những thi thể trôi nổi đó dần dần sống lại, mang theo vết máu đầy
người bò lên cây cầu băng tuyết, ý đồ ngăn Liễu Bình lại.
"Huyết nhục.."
"Một người sống!"
"Ăn hắn!"
"Hắn không thể chống đỡ... Sức mạnh của chúng ta!"
Đám thi thể phát lên tiếng gào rống trầm thấp, dần dần chất dày đặc cả mặt cầu.
Trong hư không bên cạnh Liễu Bình hiện ra từng thanh binh khí, giọng nói của
Andrea theo đó mà vang lên: “Xem ra phải chiến đấu, Liễu Bình."
"Không, bọn chúng đều là người chết, đã không thể giết chết, giống như kẻ bên
hông ta vậy –– Diệt sát linh hồn chúng thì ta lại cảm thấy làm hơi quá, dù sao
chúng cũng là người bị hại."
Liễu Bình suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức duỗi tay mở sách thẻ ra, lấy một thẻ
bài rồi quăng ra ngoài.
Danh Sách Chương: