Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Liễu Bình nhìn về phía quang bình, hắn bắt đầu nói ra đoạn cuối cùng:
“Chư vị, sở dĩ danh sách chiến tranh của chúng ta bị ngừng lại mấy ngày, là bởi
vì nó hưởng ứng yêu cầu của ta.”
“Ta muốn tìm kiếm quốc gia Nhân tộc, hay là nơi tụ tập Nhân tộc khác để giúp
Đế quốc trở nên càng hưng thịnh, giúp Nhân tộc chúng ta trở nên càng thêm
phồn vinh trong Vĩnh Dạ ——”
“Danh sách chiến tranh hội tụ tất cả năng lượng, tiến hành một lần dò xét toàn
diện trong vòng mười triệu kilomet vuông chung quanh Đế quốc.”
“Nhưng sau khi danh sách chiến tranh dò xét, đã cho ta một đáp án cực kỳ bất
ngờ.”
Hoàng đế đối mắt với quang bình, tạm dừng một lát.
“Chư vị.”
“Trừ chúng ta ra thì nhân tộc khác đều đã diệt sạch.”
“Nói cách khác ——”
“Đế quốc Huy Dạ là quốc gia nhân loại cuối cùng trong Vĩnh Dạ.”
“Chúng ta phải nghĩ ra càng nhiều biện pháp để có thể tiếp tục tồn tại trong
Vĩnh Dạ, mà không phải bị những quái vật vô tận đó ăn mất linh hồn.”
“Vì thế, ta sẽ thương nghị việc cải cách Đế quốc với chư vị đại thần.”
“Mười phút sau, danh sách chiến tranh khôi phục các dạng công năng; nó sẽ
tuyên bố quyết định đầu tiên của ta với mọi người —— Là về tôn giáo.”
“Ba ngày sau, ta sẽ tuyên bố phương hướng phát triển hoàn toàn mới của Đế
quốc.”
Hoàng đế đối mặt với màn ảnh, nói đầy thâm trường:
“Chư vị.”
“—— Nguyện cho chúng ta trường tồn.”
“Gặp lại.”
Quang bình trở nên ảm đạm.
—— Cuộc nói chuyện của hắn đã kết thúc.
Trong trạm gác, bốn người nhất thời không nói gì.
“Nơi khác đã không còn nhân loại sao?” Hoa Tình Không có chút thất thần.
“Trong phạm vi mười triệu km vuông, đều không có tung tích của Nhân tộc,
vậy có nghĩa là chúng ta căn bản không có khả năng tìm được điểm tụ tập nhân
loại khác nữa.” Tiêu Mộng La nói.
ố ế ầ
Libertas nghi ngờ hỏi: “Danh sách sẽ tuyên bố quyết định đầu tiên của hoàng
đế, là về tôn giáo —— Các ngươi đoán sẽ là cái gì?”
Hai cô gái cùng lắc đầu.
Libertas nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình nói: “Hiện tại tôn giáo các nơi đã bắt đầu hưng thịnh, điều này hoàn
toàn là nhờ vào sự ủng hộ của hoàng đế, ta đoán có lẽ hắn muốn tuyên bố mỗi
người đều có tự do tín ngưỡng.”
Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Cục diện sẽ rối loạn...”
Tiêu Mộng La khó hiểu mà hỏi: “Tự do tín ngưỡng là chuyện tốt mà, dù sao
hiện tại mọi người đều sẽ cực kỳ uể oải, bởi vì không tìm thấy được nơi tụ cư
nhân loại khác nữa, họ cần đến một ít an ủi về mặt tâm linh.”
“Chuyện tốt? Không, tự do tín ngưỡng chỉ nghe có vẻ tốt đẹp thôi, thật ra nó
cực kỳ khủng bố.” Liễu Bình nói.
“Vì sao lại nói như vậy?” Hoa Tình Không hỏi.
“Chúng ta từng kiến thức tín đồ đọa thiên thần chín cánh trên xe lửa, bọn chúng
ngu muội, cuồng nhiệt, bất chấp hậu quả, hoàn toàn có thể cảm nhận được bọn
họ ác ý của thần linh sau lưng bọn chúng.”
Liễu Bình kiên nhẫn giải thích: “Nếu thần của tôn giáo này nói: ‘Tín đồ của dị
giáo đều nên bị thiêu chết ’——”
“Vậy những người tin giáo và không tin giáo sẽ đột nhiên bị tách ra, hơn nữa
quan hệ trở thành đối địch —— Thần linh không cần tốn nhiều sức đã khiến
cho Nhân tộc giết hại lẫn nhau, tự đưa mình đến bước diệt vong.”
“Hiện tại ngươi còn cảm thấy tự do tín ngưỡng là chuyện tốt không?”
Ba người trầm mặc một hồi.
Mấy phút sau, trong hư không bốn phía hiện ra một tiếng kim loại lạnh như
băng:
“Danh sách đã ổn thoả.”
“Từ giờ trở đi, danh sách sẽ tiếp tục cung cấp phục vụ cho mỗi một nhân loại.”
“Hiện tại tuyên bố quyết định mới nhất của hoàng đế bệ hạ.”
“Mỗi một nhân loại đều có tự do tín ngưỡng, không bị bất cứ cơ cấu quyền lực
và cá nhân nào hạn chế và ảnh hưởng.”
Liễu Bình đứng lên, nói: “Libertas, ngươi và ta cùng trở về trấn Hàn Chùy,
chúng ta đi tìm hiểu một ít tin tức.”
“Các ngươi đi tìm hiểu cái gì?” Hoa Tình Không hỏi.
“Quân đội là sức mạnh cường đại duy trì trật tự, nếu muốn Đế quốc rơi vào hỗn
loạn, đầu tiên là phải khiến quân đội rơi vào cục diện rắn mất đầu.” Liễu Bình
nói.
Ý ổ ế ấ ấ
“Ý của nguoi là, khi Tổng tư lệnh đến trấn Hàn Chùy thị sát, ngài ấy sẽ gặp phải
nguy hiểm?” Hoa Tình Không nói.
“Có khả năng này.” Liễu Bình nói.
“Ta cũng đi.” Hoa Tình Không nói.
“Không được, người nhiều quá sẽ dễ nhận thấy, ngươi và Tiêu Mộng La canh
chừng ở chỗ này, lỡ như Tổng tư lệnh phái người tới tìm chúng ta mà ngươi
cũng rời khỏi thì chẳng phải họ không gặp được ai sao?” Liễu Bình nói.
“Vậy được rồi.” Hoa Tình Không nói.
...
Liễu Bình và Libertas đi trên con phố của trấn Hàn Chùy.
“Tại sao ta cảm thấy không khí trên đường phố hôm nay không thích hợp?”
Libertas hỏi.
“Cho nên mới cần ngươi đi dò hỏi tình báo, ta nghe nói thích khách các ngươi
luôn có trung tâm tình báo ở mỗi một địa phương.” Liễu Bình nói.
“Có thì có đó... Nhưng ta cũng không thường đi... Ngươi chờ ta một chút.”
Libertas nói.
Hắn ta lui về phía sau vài bước, vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư
không.
Một thẻ bài kiến nghị xuất hiện trong tay hắn ta.
Chỉ thấy trên thẻ bài đột nhiên xuất hiện một cái đùi thô to, mà một người tý
hon được viết tên là “Libertas ” đang ôm chặt cái đùi kia.
Libertas nhìn thẻ bài, trong lòng giận đến mức cười ra tiếng: “Libertas này phải
ôm đùi hắn á?”
Liễu Bình còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi: “Nghe nói các ngươi tìm
hiểu tin tức là phải bỏ tiền.”
“Đúng vậy, tình báo càng trân quý thì chào giá càng cao.” Libertas sắc mặt
không tốt đáp lại.
Liễu Bình liếc hắn ta một cái, thầm nghĩ hắn ta chỉ là học sinh nghèo, muốn đi
đến nơi kia để tìm hiểu tình báo thì đương nhiên sẽ cực kỳ túng thiếu.
Hắn vốn nên suy nghĩ cho Libertas nhiều hơn.
“Tiêu tiền? Thiếu chút nữa ta quên mất chuyện này —— Cái này cho ngươi,
không cần tiết kiệm cho ta, cứ việc dùng.”
Liễu Bình vừa nói vừa đưa qua một thẻ bài.
Libertas cúi đầu nhìn nhìn, hai mắt lập tức trừng tròn xoe.
“Từ đâu người kiếm ra nhiều ——”
“Suỵt, giao chuyện tìm hiểu tin tức cho ngươi, ta đi dạo xem có thể gặp phải
mấy tên tín đồ hay không?” Liễu Bình nói.
ấ ấ ấ
“Cấp bậc của ngươi quá thấp —— Con mẹ nó! Tại sao lại là cấp bảy!” Libertas
thất thanh kêu lên.
“Đừng ngạc nhiên quá mức như vậy, ba giờ sau, chúng ta gặp lại ở quán bar.”
Liễu Bình vỗ vỗ bờ vai của hắn ta rồi nói.
Nói xong, hắn đi về hướng đường cái đối diện.
Bên kia là lối vào khu chợ.
Libertas ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của hắn.
Một hồi sau.
Hắn ta cẩn thận cất thẻ bài tài phú kia vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Bỏ đi, đi
quán bar uống một ly rượu quý nhất trước, thuận tiện tìm hiểu tin tức tiêu tiền
nhất.”
“Đợi lát nữa họp mặt, ta phải nghĩ cách để hắn mua cho ta bộ áo giáp da hoàn
mỹ.”
“Còn có chủy thủ, ta cần chủy thủ càng sắc bén, cho dù phải nói mấy câu nịnh
hót, cũng phải bắt hắn mua cho ta.”
“Còn giày nữa, giày này của ta đi đường cứ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, làm thích
khách cái đinh gì nữa, căn bản không thể hoàn thành ám sát, phải nói rõ ràng
với hắn tình huống này, bình thường hắn cũng rất thấu tình đạt lý, nhất định có
thể thông cảm cho nổi khổ của ta, ra tiền giải quyết chuyện này.”
“Cho dù bưng trà đổ nước cho hắn, cũng phải kiếm cho được một đôi giày tốt!”
“Còn vật cưỡi nữa!”
“Còn cái gì không nhỉ? Ta phải ngẫm lại... Khó khăn lắm mới có đùi để ôm,
nhất định không thể bỏ lỡ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK