Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời dần tối xuống.
Vân Hi ôm chó vàng đến miếu Thành Hoàng.
So với những nơi hỗn loạn khác thì nơi này còn xem như trật tự rõ ràng.
Không ít người tị nạn ở chỗ này, thậm chí còn có người tự phát tạo thành đội
tuần tra, phụ trách giữ gìn trật tự.
Chó vàng thả thần niệm ra, quét qua quét lại toàn bộ miếu Thành Hoàng một
lần.- - Hình như không có cái gì đặc biệt.
Từ từ! Chó vàng nhìn lại pho tượng Thành Hoàng trong miếu.
Kỳ quái... Hình như trên pho tượng này có từng luồng hào quang nhàn nhạt.
Đây là thần quang thực thể hóa từ công đức.
Chẳng lẽ thật sự có thần linh? Chó vàng yên lặng suy nghĩ, chợt thấy hai hàng
chữ nhỏ hiện lên phía trên pho tượng: “Thành Hoàng thần (Đánh số:
0024354365721)"
"Dùng các loại công đức thì có thể kêu gọi thần chủ Thành Hoàng tiến đến bảo
vệ một phương."
Nhìn nhận cẩn thận lại thì hình như hắn cũng có một nhiệm vụ chi nhánh cứu
vớt động vật, đáng tiếc tận thế đã đến gần, hoàn toàn không có cơ hội đi làm.
Công đức... Chó vàng nhìn chằm chằm vào pho tượng, cẩn thận cảm nhận, cứ
cảm thấy không đúng chỗ nào.
Đột nhiên.
Thần quang trên pho tượng kia dần ảm đạm đi, cuối cùng hóa thành hư ảo.
Thần quang công đức đã không còn nữa! Chữ nhỏ hiện lên phía trên pho tượng
cũng theo đó mà biến đổi: “Thần vị: Không."
"Để trống chỗ."
Đây là ý gì? Thần linh đi rồi? Chó vàng nhất thời không nghĩ ra đáp án.
Nó quay đầu lại nhìn ra hắc ám xa xăm bên ngoài miếu Thành Hoàng, chỉ thấy
một vài hắc ảnh cổ quái đang âm thầm nhìn trộm.
Đinh linh linh -- Vân Hi ấn di động nghe máy, mở miệng nói: “Trưởng quan."
"Ta đang ở miệu Thành Hoàng... Cái gì? Đợi lệnh tại chỗ?"
Giọng nói trong di động lên tiếng: “Các nơi trong thành phố đều đã luân hãm,
chỉ có miếu Thành Hoàng có thần linh bảo vệ, tạm thời an ổn, quân đội lập tức
sẽ tới miếu Thành Hoàng -- tất cả mọi người sẽ đi đến chỗ ngươi, ngươi duy trì
trật tự ở hiện trường trước."
"Tuân lệnh!"
Vân Hi nói.
Cuộc gọi bị cắt đứt.
Bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào.
Đội tuần tra kinh hoàng thất thổ lui về, có người hô lớn: “Là quái vật! Quái vật
ăn người ngoài miếu!"
Vẻ mặt Vân Hi đanh lại.
Nàng ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu chó vàng rồi dặn dò: “Thiếu gia, ngươi ở chỗ
này đừng chạy lung tung, một lát nữa ta trở về."
"Gâu!"
Con chó phối hợp mà sủa một tiếng.
Vân Hi khẽ gật đầu.
Con chó này luôn rất có linh tính, bằng không làm sao lại cứu nàng? Nàng bước
nhanh đến, lao nhanh ra bên ngoài miếu.
Con chó ngồi xổm trong góc, âm thầm suy nghĩ.
Quái vật vừa rồi xuất hiện là một loại thăm dò.
Nếu vẫn không có thần linh xuất hiện để bảo vệ chúng sinh nơi này –– chỉ sợ
cho dù là nơi này cũng sẽ lập tức rơi vào hỗn loạn.
Trên thực tế, đây là điều nhất định sẽ xảy ra.
Bởi vì thần vị đã trống, thần linh thật sự đã không ở nơi này.
Một giọng nói rất nhỏ bỗng vang lên: “Con chó, cơ hội tới rồi."
Lỗ tai con chó dựng lên, lại chậm rãi thu lại.
Không biết từ khi nào, Rita đã lặng lẽ xuất hiện, lại dùng trên đầu nó lần nữa,
thoải mái lăn một cái.
"Không phải người đang bị nhốt trong phòng tối sao?"
Chó vàng truyền âm hỏi.
"Ai, ta chính là yêu tinh mạnh nhất, là quán quân của cuộc thi trốn tìm, tìm một
lối tắt trốn ra là được."
Rita đắc ý nói.
Nàng vừa đắc ý xong thì lập tức tủi thân nói: “Có gì ăn không, ta sắp chết đói
rồi."
Chó vàng thả thần niệm ra rồi đảo qua, phát hiện trên đường phố đối diện miếu
Thành Hoàng có một cửa hàng vội vàng đóng cửa, máy làm kem còn đang mở
ra.
Nó duỗi trảo ấn ra một quyết, thao tác viên trình để làm ra một ly kem nho nhỏ.
Bá –– Ly kem xuất hiện trước mặt Rita.
"Oa! Cún con –– không, Liễu Bình người giỏi quá!"

Rita vui mừng cầm kem lên ăn.
"Vừa rồi người nói cơ hội đến là có ý gì?"
Liễu Bình hỏi.
Rita nói: “Lục Đạo Luân Hồi vốn chuẩn bị cho ngươi một nhiệm vụ cứu vớt
động vật, nhưng hiện tại tận thế đột nhiên bùng nổ, quấy rầy tất cả mọi chuyện
——"
"Vì sao tận thế lại đột nhiên bùng nổ?"
Liễu Bình cắt ngang lời nàng, hỏi.
"Không biết, dù sao thế giới Lục Đạo Luân Hồi là như vậy, luôn có vô số tận
thế tàn sát bừa bãi."
Rita liếm kem và nói.
"Cho nên Lục Đạo Luân Hồi thuận thể dùng tận thế để làm thiên kiếp cho Sinh
Mệnh Thể Thế Giới Loại à?"
Liễu Bình nói “Cũng tương đương với ý này, nó đang tìm kiếm Sinh Mệnh Thể
Thế Giới Loại có thể đối phó với tận thế."
"Mà cơ hội người nói là -- “Ngươi nhìn thần vị kia đi, thần linh vừa thấy tận thế
bùng nổ đã chạy, vị trí đã trống rồi, chẳng phải đúng lúc cho người dùng?"
"Có chỗ tốt gì?"
"Công đức đó, Liễu Bình! Ta nhớ hình như người đang cần công đức mà."
Liễu Bình im lặng, lại nhìn về phía pho tượng kia lần nữa.
"Để trống chỗ”.
Thật đúng là -- Lục Đạo Luân Hồi suy nghĩ hết biện pháp để phối hợp với hắn.-
Có lẽ nó cũng thật khát vọng xuất hiện một tồn tại chiến thắng những tận thế đó.
"Ta phải làm sao để kế thừa thần vị kia?"
Liễu Bình hỏi.
"Ngươi là Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại, nằm ở một cấp bậc cực cao, lại có
Lục Đạo Luân Hồi ngầm đồng ý –– Khi có người kêu gọi Thành Hoàng, ngươi
thỏa mãn nguyện vọng của người đó thì chẳng khác nào tự kế thừa thần vị."
Rita nói.
Liễu Bình nhìn lại chung quanh.
Chỉ thấy không ít dân chúng đã chạy vào miếu, cùng quỳ xuống trước thần
tượng.
"Thành Hoàng gia phù hộ."
"Phù hộ cả nhà chúng ta bình an."
"Thần tiên hiển linh, đuổi quái vật đi!"
"Thành Hoàng thần phù hộ!"
ầ ể
Hình như Rita nhớ tới cái gì, lại nói: “Nhưng làm thần linh cũng có nguy hiểm,
một khi ngươi không thể bảo vệ tòa miếu này thì người sẽ ngã xuống từ thần vị,
công đức tổn hao nhiều."
"Như thế không sao cả, nếu độ kiếp thất bại thì chỉ sợ ta sẽ chết ở chỗ này, đến
lúc này càng không cần để ý đến công đức."
Liêu Bình nói.
Hắn bỗng cảm nhận được điều gì, vội nhìn ra ngoài miếu Thành Hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK