Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nào? Đây là cá mà ta tự xuống hồ bắt đấy.”
“Ăn ngon ăn ngon! Đã lâu không nếm được tay nghề của ngươi —— Oa, sao có
thể ăn ngon như vậy chứ!”
“Ăn từ từ, về sau khi nào rảnh ta sẽ thường xuyên làm cho ngươi.”
“Liễu Bình tốt nhất —— Đúng rồi, khi nào Thiên Kiếp của ta có thể kết thúc
đây!”
“Trừ phi ngươi thăng cấp, nếu không tất cả kiếp nạn do nhân quả tạo thành trên
người của ngươi sẽ tới tìm ngươi.”
Đợi trong chốc lát.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Cứu... Mệnh... Xương, xương đâm nghẹn...”

Mèo trắng ăn một ngụm cá.
Xương đâm nghẹn cả cổ họng.
Liễu Bình xử lý.
Mèo trắng lại ăn một ngụm cá.
Xương đâm nghẹn cả cổ họng.
Liễu Bình xử lý.
Mèo trắng lại ăn một ngụm cá
“Lần đầu tiên ta thấy mèo bị xương cá đâm nghẹn cổ họng, ngươi nên trở về thẻ
bài nghỉ ngơi đi.” Liễu Bình bất đắc dĩ nói.
Mèo trắng nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Chờ ta ăn xong con cá này, được
không…”
“Phải nghĩ ra một cách để ngươi mau chóng vượt qua Thiên Kiếp Cảnh, nếu
không cả việc ngươi ăn cơm cũng trở thành vấn đề.” Liễu Bình thở dài.
Một giọng nữ truyền đến từ sau lưng: “Thật đáng thương, đây là mèo của ngươi
sao?”
Liễu Bình và mèo trắng cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Yana mỉm cười đi về
hướng mình.
Trước mắt bao người, nàng lặng lẽ chớp chớp mắt với Liễu Bình.
“Đúng vậy, nó có hơi không thoải mái...” Liễu Bình nói.
“Sao lại thế? Không bằng để ta nhìn xem.” Yana nói, sau đó xách mèo trắng lên
nhìn kỹ rồi nói: “Trạng thái tinh thần không tốt lắm, có lẽ là mang thai.”
ắ ắ ề
Mèo trắng trợn tròn đôi mắt, lông cả người đều xù cả lên.
“Nhưng nhìn không quá giống,” Yana cười nói, “Có lẽ là cổ họng không quá
thoải mái, ta tới giúp nó.”
Nàng phất tay thả ra một ánh thánh quang, hoàn toàn đi vào sau cổ con mèo
trắng.
Mèo trắng hự hai tiếng, phát hiện thoải mái hơn nhiều, cũng không tiện lại so đo
những lời trước đó của Yana.
“Ngu ngốc, không phải ngươi đang độ kiếp của Tu Hành Giả sao? Nghĩ gì mà
lại chạy ra ăn cá thế hả?” Yana truyền âm.
“Cá này là cơm chiều Liễu Bình làm cho ta mà.” Mèo trắng không phục đáp lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Yana hơi lập loè, quay đầu lại nói: “Lorenzo đại nhân, ta
muốn mượn một người của ngươi.”
“Ngài đã cứu tất cả chúng ta, chắc hẳn ai cũng bằng lòng cống hiến sức lực vì
ngài, ta cũng cảm thấy ngài muốn mượn ai cũng được.” Lorenzo nói.
“Ta thấy tay chân vị thiếu niên này rất nhanh nhẹn, muốn mượn lại đây làm
người hầu kỵ sĩ tạm thời cho ta.” Yana nói.
Mọi người nhìn về phía Liễu Bình.
Thiếu niên này nhìn mới mười bốn tuổi, cũng thích hợp làm một cận hầu chạy
chân.
Nhưng vì sao lại là hắn?
Ventus Daemon Lorenzo im hơi lặng tiếng, trong tay bỗng xuất hiện một thẻ
bài.
Thẻ Phong Bình Giám Định!
Vì thế, giây tiếp theo hắn ta đã thấy được trạng thái nào đó trên đầu Liễu Bình:
“Nhược trí.”
Lorenzo chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập một sức mạnh ấm áp, cho nên hốc
mắt khô cạn đã lâu cũng hơi đỏ lên.
Một người kỵ sĩ chính thức rất nghiêm khắc lúc chọn lựa người hầu.
Huống chi là thánh kỵ sĩ.
Nhất định là Thánh kỵ sĩ Yana cảm thấy thương hại và muốn cổ vũ, đồng thời
muốn giúp dìu dắt người của hắn ta, cho nên mới lựa chọn thiếu niên này.
Mà sở dĩ thiếu niên mười mấy tuổi này được chọn trúng, cũng là vì hắn thân tàn
chí kiên, như vậy rồi mà còn có thể trở thành một đại đạo tặc.
Trong thế giới vô cùng hắc ám này, đây là chuyện làm người ta cảm động đến
mức nào!
Lorenzo thả nhẹ giọng nói, chậm rãi trả lời: “Vậy quyết định như vậy đi, từ giờ
trở đi hắn là người hầu của ngài, ta lại gọi một chiếc xe ngựa đến để ngài nghỉ
ngơi.”

“Đa tạ.” Yana thiệt tâm thật lòng mà hành lễ.
“Không cần khách sáo, phẩm cách và thực lực của ngài đều đáng để chúng ta
kính ngưỡng.” Lorenzo đáp lễ.
Hắn ta điều tới một chiếc xe ngựa, sau đó lại gật gật đầu về phía Yana rổi quay
đầu đi.
Trên đường có người đuổi kịp, không kiềm nén được mà hỏi thăm tình hình.
Lorenzo hạ giọng giải thích.
“Đúng vậy... Chiếu cố nhược trí... Tác phong của Thánh kỵ sĩ... Đáng được tôn
trọng.”
Giọng nói của hắn ta từ xa phiêu đãng vào trong đội ngũ.
Trừ hội trưởng công hội đạo tặc để lộ ra vẻ mặt quái dị ra thì những người khác
đều rất kính nể.
Chỉ chốc lát sau.
Đội ngũ lại xuất phát lần nữa.
...
Xe ngựa đi theo đội ngũ, chạy như bay trên đường lớn.
Bên trong thùng xe.
Lilith ngồi trên mâm đồ ăn, ôm một quả táo ăn ngon lành.
Mèo trắng uể oải ỉu xìu cuộn mình lại bên cạnh bàn ăn.
Liễu Bình cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Yana đã ăn xong tiệc thánh trên bàn, đang uống một ly sữa bò.
Thức ăn mang thuộc tính thần thánh đang bổ sung từng giọt từng giọt tiêu hao
trong vô số năm qua của nàng, làm sức mạnh chậm rãi khôi phục trong thân thể.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Nàng liếc nhìn thiếu niên và con mèo đối diện một cái, ngạc nhiên nói: “Sao hai
người các ngươi đều trưng dáng vẻ mặt ủ mày ê ra thế?”
Mèo trắng uể oải ỉu xìu nói: “Cả ăn bánh mì cũng nghẹn được, làm sao ta vui vẻ
nổi đây?”
Liễu Bình cúi đầu nói: “Hiện tại toàn bộ doanh địa đều đang lan truyền tin ta là
nhược trí... Vậy cũng không có gì, nhưng rất dễ làm người ta không lên tinh
thần nổi.”
Yana vươn tay sờ một cái lên đầu Liễu Bình.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Trạng thái tạm thời của ngươi: Nhược trí, đã bị hoàn toàn xóa bỏ.”
Liễu Bình đột nhiên ngẩng đầu, phấn chấn nói: “Ngươi có thể xua tan loại đánh
dấu này trên người ta sao?”
ể ấ
“Thánh kỵ sĩ có thể xua tan tất cả năng lượng mặt trái.” Yana dựng một ngón
tay nói.
Đôi mắt con mèo trắng lập tức lóe lên ánh sáng hi vọng, vội vàng nói: “Tỷ tỷ tốt
ơi, vậy Thiên Kiếp của ta thì sao?”
“Dạng như ngươi chỉ sợ không phải năng lượng mặt trái, nó là nhân quả của
ngươi, là luật nhân quả, thứ cho ta bất lực.” Yana nói.
“Bà già, chả có tác dụng gì hết, còn da mặt dày đi theo bên cạnh Liễu Bình...”
Mèo trắng nói thầm.
Yana xách mèo trắng lên, mở cửa sổ ra muốn quăng nó ra ngoài.
“Được rồi, các ngươi đừng đùa giỡn nữa!”
Liễu Bình vội vàng ngăn lại Yana, thuận tay giành lại mèo trắng đang la hoảng
meo meo rồi ném lên ghế sô pha.
“Lần sau nói chuyện cẩn thận một chút, người thú khác biệt, khuyên ngươi
đừng có suy nghĩ không an phận gì.” Yana cười lạnh nói.
“Hừ, ta đang độ kiếp, lười so đo với bà già như ngươi.” Mèo trắng quay đầu đi.
Liễu Bình thở dài, chỉ cảm thấy đau đầu nhứt não.
“Triệu Thiền Y, trở về thẻ bài ngủ đi, chờ ta có biện pháp giúp ngươi tăng cấp
bậc lên thì kêu ngươi ra nữa.” Hắn nói.
Mèo trắng liếc nhìn Yana một cái, chỉ thấy trong đôi mắt nàng sắp phun ra lửa,
nàng lập tức đáp: “Được, đây là phương pháp an toàn nhất.”
Liễu Bình hướng tới mèo trắng vẫy tay một cái.
Phanh!
Mèo trắng hóa thành một thẻ bài, bị hắn thu vào sách thẻ.
“Triệu Thiền Y bao lớn?” Yana hỏi.
“Không rõ lắm, nàng kích động một cái thì thích nói bừa, ngươi đừng để trong
lòng.” Liễu Bình nói.
Yana căm giận nói: “Từ lúc ta tu luyện kỵ sĩ đạo tới nay, trải qua tram ngàn trắc
trở, vượt qua tất cả những người cùng thế hệ, cả tộc đàn ma quỷ cũng không
đuổi kịp tốc độ tiến giai của ta, hiện giờ hơn hai mươi tuổi mà đã đến Thần Linh
Cảnh...”
Liễu Bình yên lặng gật đầu.
Khó trách đám ma quỷ lại nghĩ cách đối phó ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK