Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Một linh hồn đặc thù như thế, ngươi cũng là đồ ăn mới sao?"
Nó đánh giá Liễu Bình, cảm thấy hứng thú mà hỏi.
Liễu Bình tiện tay rút một thẻ bài rồi tung ra.
Phanh! Giá cắm nến thần thánh thả ra một đoàn thánh quang, bao phủ hắn vào
bên trong.
Nhưng thể cũng chưa xong -- Khí thế cả người hắn ầm ầm tỏa ra, hóa thành làn
gió như hóa thành vách tường thực chất, thổi bay toàn bộ đại điện.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ xuất hiện: “Ngươi lựa chọn đột phá lên
cảnh giới tiếp theo."
"Thiên kiếp sắp xảy ra."
"Chú ý!”.
"Không thể tránh né pháp tắc thiên địa, ngươi sắp bắt đầu nghênh đón thiên
kiếp!"
"Đếm ngược ba giây."
"Ba,"
"Hai,"
"Một!"
Ầm ầm ầm ầm -- Tiếng sấm đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không trung đại
điện.
Cuồng phong nổi lên.
Liễu Bình giơ Bách Nạp Đao lên, nhẹ nhàng nói: “Chúa tể Ác Mộng?"
Mộng Yểm La Vương nói: “A, xem ra là một món ăn rất có khiêu chiến-- không
sai, ta là tuyệt vọng chung cực của tất cả chúng sinh, là chủ nhân của các Ác
Mộng, hơn nữa không phải cái dạng chỉ có danh tiếng không có thực lực, người
bị ta ăn tuyệt đối là một loại vinh quang, cứ yên tâm đi."
Trong hư không hiện ra những cánh tay màu đen chi chít, dùng một phương
thức thật cẩn thận chạm vào tầng thánh quang ngoài thân Liễu Bình.
Liễu Bình vung tay lên.
Tất cả thánh quang, thậm chí thiên kiếp giữa không trung đều biến mất tăm hơi.
Hắn dùng “Đặc hiệu"
giấu những thứ đó đi.
Vậy còn chưa xong -- Hắn cúi đầu nhìn xuống Bách Nạp Đao trong tay.
Trường đao theo đó mà biến mất.
ắ ẩ
Ngay sau đó, cả người hắn cũng theo đó mà ẩn đi.
Sức mạnh “Đặc hiệu sư"
cộng thêm “Lừa gạt”, giấu tất cả những thứ có liên quan đến hắn vào hư không.
"Thú vị... Không, không chỉ là thú vị, bọn chúng lại làm ra chúng sinh như
vậy... Thật làm người ta giật mình."
Mộng Yểm La Vương nói.
Oanh -- Từng lôi quang hiện ra chung quanh đại sảnh.
Thân thể Liễu Bình giấu trong lối quang, thân pháp mơ hồ bất định, dần dần tới
gần Mộng Yểm La Vương.
"Ta muốn giết ngươi."
Hắn cất tiếng nói.
Con mắt của Mộng Yểm La Vương khẽ trùng to lên.
Đã bao lâu rồi nó không nghe thấy những lời nói làm càn như thế? Nhưng...
Nhưng nó lại không phẫn nộ chút nào cả.
Trong khoảng thời gian vô tận, loại trải nghiệm này rất khó có được.
Hầu như không có chúng sinh nào dám nói ra lời khiêu khích như vậy.
Thậm chí Mộng Yểm La Vương còn vì thế mà cảm nhận được chút hưng phấn
đã lâu không xuất hiện-- Nó triển khai tư thế tại chỗ, hai đầu gối hơi trầm
xuống, nhìn là biết đã nghiêm túc lên.
"Tới đi -- ta cảm nhận được chiến ý của ngươi, đến đây đi, ta cũng làm người
cảm nhận được tuyệt vọng chân chính –– coi như là vận động trước bữa cơm."
Nó hung phấn nói.
Bên kia.
Sau khi liên tục xuyên qua ba đại điện, Liễu Bình thật sự đã đi tới một đại điện
tên là “Sám Hối”.
Từ cây cột thứ năm bên trái.
Hắn ngồi xổm xuống trước cây cột, nhìn lướt qua trên dưới, lập tức phát hiện
một chút khác thường.
"Ở chỗ này! Không sai! Ngay ở chỗ này!"
Đại Địa chi Mẫu Gaia cất tiếng nói từ chiếc nhẫn đỏ thẫm.
"Suyt –– Nhân lúc tên kia còn mắc mưu bị lừa, người hành động nhanh lên đi!"
Thượng đế cũng thúc giục.
Liễu Bình dời khối gạch có thể di chuyển kia đi.
Chỉ thấy bên trong có hai tròng mắt màu xanh đậm đang lẳng lặng nằm đó.
Liễu Bình vẫy tay một cái, lập tức thu lấy tròng mắt.

"Thật tốt quá, ta sẽ mang đi mọi thứ trong địa ngục! Con quái vật kia sẽ không
vớt được cái gì cả!"
Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.
"Tiền đề là chúng ta lập tức tìm được con đường dẫn đến thành quốc."
Thượng để nói.
Ánh mắt Liễu Bình chợt lóe, nhìn về phía hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt trong hư
không: “Ngươi đạt được trong mắt của Đại Địa chi Mẫu Gaia”."
"Ngươi muốn trở về chiến đấu hay tiếp tục đi tới để tìm kiếm đường mòn bí ẩn
đi đến thánh quốc?"
Liễu Bình không chút do dự mà nói: “Đương nhiên là đi tìm thánh quốc -- Lúc
nào cũng có thể đánh nhau cả, khi thực lực của chúng ta tăng nhiều rồi hẳn
đánh, chẳng phải sẽ càng tốt?"
Hắn tiện tay chém ra một đao.
Trong hư không, kiếp lỗi không thể nhìn thấy bị một đao chém nát.
“Lúc địa ngục bị phá hủy, ta luôn đối kháng với kẻ địch ở chỗ này."
Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.
"Kẻ địch trông như thế nào?"
Thượng để hỏi.
"Một tên khổng lồ cả người mọc đầy thịt mầm và đồng tử dựng thẳng và kẻ
phụng dưỡng của nó –– kẻ phụng dưỡng kia tự xưng là chủ trang viên."
Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.
"A, ta biết bọn chúng."
Liễu Bình nói.
"Ngươi cảm thấy chúng thế nào?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi..
"Ta chỉ nghĩ xử lý bọn chúng, trừ cái này ra thì không có cảm nhận gì khác."
Liễu Bình nói.
"Rất tốt, về sau ta sẽ là minh hữu vững chắc của ngươi, hiện tại để ta khôi phục
sức mạnh trước --”.
Giọng nói của nàng ta biến mất.
Đôi mắt màu xanh đậm trên tay Liễu Bình lại trôi nổi lên, kết nối với nhau, hóa
thành một viên phỉ thúy và một viên lục bảo thạch, được khảm trên chiếc nhẫn
đỏ thẫm.
Trên chiếc nhẫn vang lên tiếng ngâm khẽ của Đại Địa chi Mẫu Gaia: “Ta là Đại
Địa chỉ Mẫu, hiện giờ lấy sức mạnh thần uy thu lại tất cả mọi thứ trên và dưới
mặt đất -- cho dù là địa ngục, cũng phải nghe theo hiệu lệnh của ta!"
ế ẫ ấ
Chiếc nhẫn chấn động, tỏa ra dao động vô hình, xuyên qua vách tường, hư
không và mặt đất, lan tràn ra toàn bộ địa ngục.
"Xảy ra cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Ba phút sau, toàn bộ địa ngục sẽ bị ta đóng gói mang đi, bao gồm tất cả linh
hồn ở trong đó."
Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.
"Nhưng chúng ta còn chưa tìm được đường mòn bí ẩn dẫn đến thành quốc mà."
Liễu Bình nói.
"Như vậy –– Ngươi nhảy một cái đi."
Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.
"Nhảy?"
Liễu Bình nghi ngờ lặp lại.
"Đúng vậy, nhảy một cái giống như người thường"
Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.
Liễu Bình thoáng chần chờ, nhưng vẫn đứng tại chỗ và nhẹ nhàng nhảy lên.
Chỉ một thoáng, cả đại điện giống như tàn ảnh mơ hồ, theo cuồng phong mà gào
thét đi xa.
Từng hành lang dài, phòng ở, địa đạo, đại sảnh, hoa viên quay không ngừng di
động chung quanh Liễu Bình, bay lóe qua trước mắt hắn.
Khi Liễu Bình rơi xuống mặt đất, cảnh tượng chung quanh đã hoàn toàn thay
đổi.
Hắn phát hiện mình đang đứng trước một vách tường trụi lủi.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn thắc mắc mà hỏi.
"Khi ngươi nhảy lên, ta đã di chuyển mặt đất vài lần, chờ ngươi rơi xuống, đúng
lúc đến được địa điểm."
Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.
Giọng nói của thương để theo đó mà vang lên: “Không sai, là nơi này, Liễu
Bình người đánh nát vách tường, bên trong có một thông đạo, có thể nói thẳng
đến thánh quốc!"
Liễu Bình nhìn lại vách tường trụi lủi kia.
Chung quanh là một rừng cây, bức tường này chỉ là một vách ngăn tầm thường
không có gì nổi bật trong cả hoa viên dưới lòng đất này.
Ai mà ngờ được thương để lại để lại một cánh cửa bí mật ở chỗ này, có thể từ
đó nổi thẳng đến thành quốc?

"Cho người này, Liễu Bình."
Andrea nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK