Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trong tay.
Chỉ thấy toàn thân nó đen nhánh, căn bản không thể thấy rõ bề mặt thẻ bài, cầm
vào tay không có bất cứ dao động sức mạnh nào.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Thẻ bài: Hắc động."
"Thẻ bài đào vong, thẻ bài dùng một lần."
"Bóp nát nó, chung quanh ngươi sẽ sinh ra một tinh lực động thật mạnh, nó sẽ
lập tức truyền tống người đến địa điểm sớm đã thiết lập sẵn."
Tinh Thần nói: “Đi chơi đi, tuổi này của ngươi là lúc phải trải đời, có nguy hiểm
thì lập tức dùng thẻ bài này để trở về."
"Cảm ơn ngươi, Tinh Thần."
Liễu Bình nói.
"Không cần khách sáo, chờ ngươi đến cấp 50 thì không còn thời gian chơi nữa
đâu."
Tinh Thần nói.
"Cấp 50 thì làm sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Cấp 50 bắt đầu đột phá lên trên, ngươi không thể quá ỷ lại thẻ bài để chiến đấu,
cần tự mình cảm nhận kỳ quỷ do pháp tắc đa trong cấu trúc-- Đến lúc đó ngươi
sẽ biết."
Tinh Thần che miệng cười nói.
"Đi chơi đi, chơi vui vẻ."
Cuối cùng nàng nói.
Liễu Bình khẽ gật đầu, thân thể chợt lóe rồi biến mất khỏi điểm tập hợp này.
Tòa nhà bỏ hoang ấy lại khôi phục im lặng lần nữa.
Tinh Thần duỗi người, lầu bầu nói: “Lại một mình ta canh chừng điểm truyền
tống."
Nàng vẫy vẫy tay vào sâu bên trong hắc ám, nói: “Oán linh đúng không, đều lại
đây, đánh bài với ta nào."
Liễu Bình xuyên qua từng con phố, đi vào địa chỉ được viết trên tờ giấy.
Đây là một ngõ nhỏ hẻo lánh, không biết hai bên làm ăn buôn bán cái gì mà có
ánh đèn rực sáng, nhưng lại không nhìn thấy người ra vào.
"Cánh cửa sổ sáu...”.
Liễu Bình đi đến trước cửa, gõ vài cái.
Cánh cửa được mở ra.
Một lão nhân khô gầy đánh giá hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?"
"Có người giới thiệu ta tới."
Liễu Bình đưa tờ giấy trong tay qua.
Lão nhân nhìn thoáng qua rồi nói: “Mau tiến vào."
Liễu Bình được lão đón vào.
Chỉ thấy nơi này không giống chỗ làm chứng minh, ngược lại y như một cái nhà
xác.
Gian phòng trong đại sảnh có mấy chục thi thể được vải bố trắng phủ lên, bên
chân mỗi một thi thể đều viết một dãy chữ thật dài.
"Như vậy, ngươi muốn làm loại thẻ thân phận nào?"
Lão nhân hỏi.
"Chính thức, lúc kiểm tra không bị phát hiện."
Liễu Bình nói.
"Vậy không rẻ đâu, hơn nữa không thu tiền giấy, chỉ thu đồng vàng."
Lão nhân nói.
"Tiền không phải vấn đề."
Liễu Bình nói.
"Được thôi, mười phút trước bên thành Tây vừa có mấy thiếu niên đánh nhau
chết, người nhỏ tuổi nhất trong đó mới mười sáu tuổi, thân phận và thủ tục đều
đầy đủ cả, bang phái của bọn họ chuyển thi thể lại đây --"
Lão nhân đi vào bên trong, mở vải bố trắng trên một khối thi thể ra.
Chỉ thấy dưới tấm vải trắng là thi thể một thiếu niên vết thương chồng chất,
khuôn mặt nhìn còn mang vài phần non nớt.
"Chính là hắn."
Liễu Bình nói.
Lão nhân lấy một cái hộp ra rồi đưa thẻ thân phận bên trong qua.
"Chỉ có thẻ thân phận thôi sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Không sai, hai bàn tay trắng, chỉ có thẻ thân phận –– Đây chính là loại thân
phận sạch sẽ nhất, cần năm mươi đồng vàng, bảo đảm sẽ không có phiền phức
gì cả."
Lão nhân nói.
Liễu Bình ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát thiếu niên kia vài lần, sau đó hỏi:
“Sao hắn lại lăn lộn thảm như thế?"
ố ề ế ắ
Lão nhân bình tĩnh nói: “Muốn học luyện quyền như người ta, đến hắc bang
làm tay đấm, kết quả không sống nổi qua đêm đầu tiên."
"Làm tay đấm cho hắc bang có gì tốt, hoàn toàn là tìm đường chết."
Liễu Bình nói.
"Không có cách nào, hắc bang có dạy quyền pháp."
"Sau đó thì sao?"
"Học quyền thì có thể đi tham gia tuyển chọn -- Ma quỷ lại bắt đầu tuyển chọn
nô lệ, chỉ bước vào vòng trong thôi là có khen thưởng, đó chính là cơ hội một
bước lên trời, ai không ham muốn kia chứ?"
Lão nhân nói.
Liễu Bình gật gật đầu, đếm xong năm mươi đồng vàng rồi đưa qua.
"Tiền và hàng hai bên đã thoả thuận xong."
"Hân hạnh chiếu cố."
Liễu Bình lại tung ra một đồng vàng, nói: “Chôn hắn đi."
"Ông chủ thật nhân nghĩa."
Lão nhân nhận đồng vàng và nói.
Liễu Bình vỗ thi thể thiếu niên trên mặt đất, nói: “Mượn thân phận của ngươi
nên an táng cho ngươi, chớ trách tội."
Nói xong, hắn cầm thẻ thân phận đi ra ngoài cửa.
Phanh! Cánh cửa đóng lại.
Lão nhân nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói: “Tắt đèn, đêm nay không buôn
bán."
Hai thi thể bỗng sống lại, bò dậy từ mặt đất, một người trong đó khó hiểu hỏi:
“Lão đại, thiếu niên vừa rồi chỉ tùy tùy tiện tiện đã lấy ra được một đống đồng
vàng, rõ ràng là một con dê béo, tại sao ngươi không ra ám hiệu?"
Một người khác reo lên: “Đúng vậy, chúng ta ra tay thì chắc chắn sẽ lấy được
mạng của hắn!"
Khi nói chuyện, vài tên đàn ông hung hãn đi ra từ trong phòng, trên mặt mang
theo nghi ngờ tương tự.
"Một đám ngu xuẩn."
Lão nhân đột nhiên mắng: “Có khi nào các ngươi nhìn thấy một thiếu niên mười
bốn tuổi đối mặt với nguyên căn nhà toàn là thi thể, còn có thể nhẹ nhàng nói
chuyện phiếm với ta như vậy không?"
Nước miếng lão bay tứ tung, chỉ vào cả đám người mà mắng: “Hễ hắn có một
tia hoảng loạn thì ta đã lấy mạng hắn rồi, nhưng hắn còn trấn định hơn lão đại
của các ngươi nữa, ta cũng không biết hắn đang làm gì, ai trong các ngươi đoán
ra được? Nói cho ta nghe xem?"
Cả đám người quay mặt nhìn nhau.
Lão nhân quá tức giận, chỉ vào thi thể thiếu niên kia và nói: “Nhìn cho kỹ."
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thi thể trên mặt đất đã trở nên lành lặn không tổn hao gì.
Thiếu niên nhắm mắt lại, vẻ mặt sinh động như thật, trên người không có một
vết thương, thậm chí khóe miệng còn mang theo một chút ý cười.
-- Hình như hắn nghe thấy lời nói của lão nhân, cứ như sẽ sống lại vào bất cứ
lúc nào.
Trong lòng mọi người đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
"Nếu rời khỏi lão đại này thì đám heo lòng dạ hiểm độc mà mắt mù như các
ngươi sao sống nổi trong thành phố này hả? Hừ! Nhất định sẽ bị người khác ăn
không còn lại khúc xương!"
Lão nhân thở dài, mệt mỏi mà nói: “Đi đi, đều đi chôn thiếu niên này với ta
nào."
Đôi mắt một gã đại hán lộ ra hung quang, gã nói: “Thật sự phải chôn sao? Nội
tạng trong người hắn... Ta và Hắc Y Triệu đã bàn với nhau rồi, gã sẽ lập tức tới
lấy, xong việc còn thu được một ngàn đồng nữa."
"Bảo Hắc Y Triệu đừng tới,"
Lão nhân nói.
"Ta thu đồng vàng của thiếu niên kia, không chôn kẻ chết thay này thì chúng ta
sẽ là người bị chôn đấy, ngươi có tin không?"
Đại hán cắn răng nói: “Không tin!”.
Vừa dứt lời, thiếu niên trên mặt đất bỗng mở mắt ra, đứng lên nói: “Ai nói
không tin?"
Mọi người xôn xao lui lại.
Kẻ nói không tin mềm nhũn cả chân, chạy cũng chưa kịp chạy thì đã trực tiếp
nằm liệt xuống mặt đất.
Lão nhân không hổ là người từng trải qua qua sóng to gió lớn, vội vàng cười
làm lành nói: “Hắn nói không tính, ta mới là lão đại, chúng ta lập tức chôn
ngài!"
Thiếu niên lạnh nhạt liếc nhìn lão một cái, lúc này mới nói: “Nhớ kỹ, cầm tiền
thì phải chôn ta, bằng không ta giết hết cả bang phái của các ngươi."
Nói xong thì hắn lại nằm trở về, nhắm hai mắt lại.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Lão nhân lấy cái khăn tay ra, chùi đi giọt mồ hôi to như hạt châu trên trán.
"Đi, đi chôn đi."
Lão nói với giọng khàn khàn.
Danh Sách Chương: