Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, ánh mắt dừng lại trên bình phong kia.
Bình phong biến thành từng thẻ bài lần nữa, nhẹ nhàng bay múa rồi tan theo gió
đi.
Trĩ Thiên Nữ đáp xuống đất.
Ả vén một góc váy dài lên, cúi đầu nhìn về phía xương đùi của mình.
Huyết nhục bắt đầu xuất hiện trên cốt cách trắng hếu, nhanh chóng hóa thành da
thịt trắng nõn non nớt.
"Sống lại... Cảm giác thật tốt."
Trĩ Thiên Nữ nhẹ nhàng nói.
Ầm ầm ầm -- Toàn bộ đại điện đồng thau bắt đầu run rẩy không ngừng.
Pho tượng kia nổi lên từ nền đất lần nữa, ánh mắt đảo qua ba người.
"Ngươi sẽ không muốn giết ta nữa đúng không, hiện tại ta sống lại rồi, có đánh
cũng không biết kết quả sẽ như thế nào đâu."
Trĩ Thiên Nữ khẽ cười và nói.
Tên mặt ả dần toát ra sát khí, bước từng bước một về hướng đối phương.
Pho tượng không có cảm xúc mà nói: “Tù nhân đã rời đi, vậy việc trông coi
cũng đã không còn ý nghĩa, ta sẽ trở lại chỗ chủ nhân."
Trĩ Thiên Nữ đứng lại, bỗng bật cười và nói: “Ta quên mất... Trở về nói cho chủ
nhân của ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo mối thù cầm tù ta."
"Chỉ dựa vào ngươi?"
Pho tượng khinh thường nói.
Hình như Trĩ Thiên Nữ nhớ lại cái gì, nhịn không được hoạt động ngón tay thon
dài, lẩm bẩm nói: “Thật đáng chết, hoàn toàn đánh không lại tồn tại kia."
Sát khí trên ả càng sâu, ánh mắt trở nên hết sức tối tăm, cứ như rơi vào cảm xúc
nào đó.
Bỗng nhiên.
Một tuyến thế giới lặng lẽ hiện lên trên hư không.
Trường tuyến chợt lóe.
Chỉ thấy vài tên Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể hình thái khác nhau đột nhiên
xuất hiện trong đại điện đồng thau.
"Hả? Có người nhanh chân đến trước!"
Một người nói.
ế ề ắ
"Vậy thì thế nào, chúng ta có càng nhiều người, thực lực càng mạnh, bắt bọn
chúng giao thu hoạch ra."
Một người khác nói.
"Này, mấy tên các ngươi, không muốn chết thì giao ở bảo vật nơi này ra đây,
nếu không kết cục khó coi lắm đấy."
Người thứ ba nói.
Liễu Bình nhìn lại những người này, chỉ thấy bọn họ đều là Thế Giới Loại Sinh
Mệnh Thể, số lượng chừng mười mấy người.
Mười mấy đối phó ba người.
Cũng khó trách bọn họ kiêu ngạo như thế.
Liễu Bình đang muốn nói cái gì thì lại thấy Trĩ Thiên Nữ bỗng biến mất.
Hàng loạt tiếng nổ truyền đến từ đối diện.
Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đối diện đều
biến mất sạch sẽ.
Cái rổ trong khuỷu tay Trĩ Thiên Nữ chứa đầy trái cây tươi đẹp.
"Các ngươi ăn không?”.
Nàng vứt hai quả cho Liễu Bình và Andrea.
"Đây là những tên vừa rồi sao?"
Andrea hỏi.
"Bọn họ nói năng lỗ mãng, nên bị ăn luôn."
Trĩ Thiên Nữ cầm lấy một quả rồi bắt đầu ăn, trái cây kia phát ra từng tiếng kêu
thảm thiết, còn có từng thần quang sáng sáng tối tối.
Trĩ Thiên Nữ chỉ khẽ hừ một tiếng, cắn hai ba cái đã ăn hết trái cây.
Liễu Bình cầm trái cây trong tay mà nói: “Ngươi vẫn luôn chiến đấu như vậy
à?"
"Đúng vậy, ăn luôn con mồi là chuyện rất bình thường, đừng nói cho ta biết các
ngươi không dám ăn."
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Không phải không dám, mà là không cần."
Liễu Bình ném trái cây về.
Trĩ Thiên Nữ nhìn về phía Andrea.
"Ta cũng không cần."
Andrea cũng ném theo, sau đó hóa thành một thẻ bài, bay trở về sách thẻ của
Liễu Bình.
"Thần kinh con ả này có vấn đề, ta lười ở chung với ả."

Andrea truyền âm ra.
"Được."
Liễu Bình lên tiếng đáp lại.
Trĩ Thiên Nữ cười nói: “Cô gái nhỏ không dám ăn trái cây nên trốn đi?"
"Nàng cần nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi thôi."
Liễu Bình nói ngắn gọn.- - Rõ ràng nữ nhân này có thể nhìn ra suy nghĩ của
Andrea, lại một hai muốn nói ra.
Cái này có gì đáng để khiêu khích chứ? Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, lại
đón nhận đôi mắt của Trĩ Thiên Nữ.
"Không phải khiêu khích, là cầm lòng không đậu,"
Trĩ Thiên Nữ đá lông nheo với hắn: “Trên người của người có một sức mạnh
điên cuồng, chẳng qua bị ngươi đè nén xuống, nó rất hợp khẩu vị của ta."
"Họp khẩu vị của ngươi... Ngươi muốn ăn ta?"
Liễu Bình hỏi.
"Không, ta chỉ cảm thấy -- Ngươi là của ta, hiện tại không phải, nhưng tương lai
nhất định là của ta."
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Ta rất phiền những chuyện thể này."
Liễu Bình nói thẳng.
"Đúng vậy, ngươi sợ hãi tình yêu nam nữ, nhưng ta không phải nói về quan hệ
giữa nam và nữ, mà là người rất giống đồng loại của ta."
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Ta sẽ không ăn những đồng loại vừa rồi."
Liễu Bình nói.
"Đừng gạt người, nếu cần thiết, ngươi giết người còn hung ác hơn cả ta, ta thấy
được nội tâm của ngươi-- trong lòng người tràn ngập vô số cách giết chóc, mỗi
thời mỗi khác, người đều đang suy nghĩ biện pháp xử lý kẻ địch, ngươi hận thời
đại của chính ngươi."
Trĩ Thiên Nữ nói.
"Vậy ngươi hận cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Thượng đế,"
Trĩ Thiên Nữ nói: “Nếu có thể tìm được hắn, ta nhất định sẽ ăn luôn hắn."
Liễu Bình nhún nhún vai, làm như vô ý mà quay đầu đi, tránh khỏi ánh mắt ả,
sau đó nhìn về phía hoa văn trên vách tường đồng thau và nói: “Thượng để chỉ
ẳ ố
là một xưng hô hư vô mờ mịt thôi -- Chẳng lẽ ngươi không có người khác muốn
giết?"
Giờ khắc này, Trĩ Thiên Nữ thật sự không nghĩ nhiều, dù sao thì thượng đế đã
sớm biến mất tăm hơi.
Ả tiếp tục nói theo dòng suy nghĩ của hắn: “Tất nhiên còn có một tên muốn
giết."
Trĩ Thiên Nữ nhìn về phía pho tượng.
"Không sai, từ giờ trở đi ta muốn tiếp tục tu luyện, hy vọng có một ngày có thể
xử lý chủ nhân của ngươi."
Ả nói.
"Ngươi vĩnh viễn không làm được, chuyện này sẽ làm ngươi rơi vào tra tấn
tuyệt vọng."
Pho tượng khinh thường nói.
Pho tượng đứng tại chỗ bất động, thân thể dần dần tan rã theo toàn bộ điện đồng
thau, hóa thành vô số phù văn sáng lên, bay lả tả lên trời rồi biến mất tăm hơi.
Tất cả phù văn thuật pháp hoàn toàn biến mất.
Liễu Bình và Trĩ Thiên Nữ phát hiện mình đang đứng trong mảnh đất hoang
Vĩnh Dạ, chung quanh là vùng hoang vu hắc ám mênh mông vô bờ.
"Đi thôi, chúng ta phải đi đến cuối Vĩnh Dạ, sau đó đi tới Luyện Ngục."
Liễu Bình nói.
"Ngươi biết đi như thế nào sao?"
Trĩ Thiên Nữ hỏi.
"Không rõ lắm, thẳng thắn mà nói hôm nay ta vừa đến nơi này –– người biết đi
như thế nào không?"
Liễu Bình hỏi.
Trĩ Thiên Nữ vươn hai ngón tay ra: “Hai phương pháp, một chậm một nhanh."
"Chậm là đi như thế nào?"
"Cứ dùng chân mà đi, hoặc phi hành, cứ đi mãi như vậy thì một ngày nào đó
cũng sẽ đến điểm cuối Vĩnh Dạ."
"Nhanh thì sao?"
"Dùng tuyến thế giới –– xuyên thấu qua thời không, trực tiếp đến nơi nào đó, cứ
nhảy về phía trước như vậy, vận khí tốt thì rất nhanh có thể đến cuối Vĩnh Dạ."
"..
Cho dù là nhanh hay chậm, thế giới Vĩnh Dạ đều nguy hiểm, có đúng không?"
Liễu Bình hỏi.
"Không sai."
Trĩ Thiên Nữ nói.
Liễu Bình quyết định: “Vậy chúng ta thử cách nhanh đi, đi tìm một tuyến thế
giới trước."
"Ta có này."
Trĩ Thiên Nữ cười tiến lên một bước, bắt lấy tay Liễu Bình.
Tay còn lại của ả kéo kéo trên hư không..
Một sợi tơ hư vô lập tức hiện ra, lập loè ánh hào quang sáng sáng tối tối.
"Làm sao ngươi có ----"
Liễu Bình chưa nói xong một câu thì cả người hắn và Trĩ Thiên Nữ cùng bị
tuyên thế giới túm chặt, trong nháy mắt đã xuyên thấu hư không, bay vào sâu
trong Vĩnh Dạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK