Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình lui ra phía sau một bước, rút Bách Nạp Đao ra rồi nắm chặt và nói:
“Ba đổi ba, được, chúng ta cứ đánh một trận, nhìn xem rốt cục ai sẽ rời khỏi
Mộng Cảnh."
Trên nền tuyết an tĩnh lại.
Hai bên đều không nói chuyện nữa, yên lặng chuẩn bị ra tay.
Lúc này bông tuyết bay xuống đầy trời lại hợp thành từng hàng chữ nhỏ, hiện ra
trước mặt mọi người: “Mộng đã thay đối phương hướng."
"Sự chia cắt của các ngươi làm nội dung nhiệm vụ sinh ra biến hóa mới."
"Đối kháng."
"Dựa theo tâm ý của bản thân, làm chúng sinh dưới tay tổ kiến thành hai trận
doanh bất đồng, kẻ tồn tại được một tháng sẽ chiến thắng."
"Trong lần khảo nghiệm này, lấy thắng bại của chúng sinh để làm chuẩn."
"Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể không thể chém giết trong trận khảo nghiệm
này, người vi phạm rời khỏi Mộng Cảnh."
Tất cả bông tuyết tản ra.
"Chúng ta đi."
Bạch Nham nói.
Hai nam tử cùng thu khí thế trên người lại, đi theo hắn ta cùng lui vào gió tuyết.
Rất nhanh, đã không nhìn thấy bọn họ đâu nữa.
"Mau, chúng ta phải lập tức bắt đầu phát triển, để sinh linh trên tay chúng ta
sinh tồn ở chỗ này!"
Băng Dạ vung tay lên.
Trên mặt đất xuất hiện một đống lửa trại, mấy cái lều, còn có một ít vật tư tiếp
viện.
Cùng lúc đó, tuyết ma, người gấu và tinh linh Băng Sương cùng rơi xuống,
đứng trong doanh địa.
Băng Dạ đi đến bên cạnh tuyết ma, nói nhỏ: “Nhiệm vụ của ngươi là lập tức xây
dựng công trường phòng ngự gió tuyết cho doanh địa, dựng nên các loại thuật
băng tuyết công kích và phòng ngự cho doanh địa -- Phải hành động nhanh
lên!"
Tuyết ma điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể chậm rãi trầm xuống, hoàn toàn
đi vào nền tuyết chung quanh, biến mất tăm hơi.
Chỉ chốc lát sau.
Trên nền tuyết truyền đến từng luồng dao động thuật pháp.
ấ ồ ế ầ
Đại nói với người gấu: “Gieo trồng các loại thực vật tuyết địa đi, các ngươi cần
lương thực."
"Thưa vâng."
Người gấu nói với giọng ồm ồm.
Nó lấy ra một nắm hạt giống từ túi cái bên hông, miệng lẩm bẩm, sau đó rải
khắp chung quanh doanh địa.
Tinh linh Băng Sương nhìn về phía Liễu Bình, chờ đợi mệnh lệnh.
Tên khuôn mặt mỹ lệ của nàng lộ ra bị thương sâu sắc.
Liễu Bình trầm ngâm mà nói: “Đi với ta nào."
Hắn mang theo tinh linh Băng Sương đi vào gió tuyết.
Băng Dạ và Đại đứng phía sau nhìn hắn.
"Nàng đi làm gì vậy?"
"Không biết, có lẽ thế giới của nàng thực độc đáo, ta đã nhận ra khí tức không
bình thường từ trên người tinh linh Băng Sương kia, giống như..."
"Người chết sống lại."
Hai nàng ăn ý nhìn nhau.
Phía bên kia.
Trong cánh đồng tuyết.
"Ngươi làm gì trước khi trầm miến?"
Liễu Bình hỏi.
Tinh linh Băng Sương giơ trường cung trong tay lên, nói: “Năm đó ta giết hết
vô số những kẻ xâm lược trên đại lục, sau đó Ác Mộng tự mình tiến đến hủy
diệt tất cả, lúc ta chết trận có rất nhiều tộc nhân cầu phúc cho ta, làm ta linh hồn
tránh được bị vận mệnh cắn nuốt."
"Hình như người có chuyện gì khác muốn nói với ta?"
Liễu Bình nói.
"Tất cả bằng hữu của ta đều đã chết, thân nhân bị Ác Mộng cắn nuốt, thế giới
mà ta nhiệt tình yêu thương đã rơi vào hủy diệt, nếu có thể, ta tình nguyện cùng
bọn họ bị hủy diệt, nhưng ta đã được bọn họ cứu vớt, vận mệnh khiến ta tỉnh lại
trong Vĩnh Dạ––"
Ánh mắt Tinh linh Băng Sương dừng lại trên mặt Liễu Bình, nàng ta hỏi nhỏ
một câu: “Các thần linh nói, ngài là kẻ địch của Ác Mộng."
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Tinh linh Băng Sương nói: “Ác Mộng... Thật sự có thể bị giết chết sao?"
ễ ế
Liễu Bình cười rộ lên và nói: “Năm đó lúc ta còn là nhân loại, nếu tự giới thiệu
một cách hơi khiêm tốn thì––”.
"Ta là người mạnh nhất thiên hạ, đệ nhất tuyệt nhân gian, thần kinh bách chiến,
đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng, tất cả kẻ địch nghe
tiếng mà sợ vỡ mật, sôi nổi quỳ gối trước mặt khẩn cầu ta buông tha cho bọn
họ, võ công thiên hạ xuất hiện từ trong tay ta, pháp môn thiên hạ do ta sáng lập,
ta nắm trong tay tài phú trên đời, mọi người khâm phục vây quanh ta, quả thực
là ghê gớm tới lên trời, xưa nay trong hàng trăm vạn người không có ai càng
phong cách hơn ta."
Tinh linh Băng Sương ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hắn.- - Ngươi gọi cái này
là “Tự giới thiệu một cách hơi khiêm tốn"
à? Liễu Bình lấy ra một điếu thuốc, châm lên giữa gió tuyết, hút một ngụm thật
sâu, tiếp tục nói: “Nhưng ta không đánh lại Ác Mộng."
Tinh linh Băng Sương yên lặng cúi đầu..
Liễu Bình nói: “Đừng nhớ lại những thất bại và thống khổ đó, ngay cả người
như ta cũng từng thất bại, huống chi là các ngươi?”.
"Nhưng hiện tại không giống, ta đã trở thành thế giới, giết hai chúa tể Ác Mộng
ở thế giới song song -- Cho dù dùng cách mưu lợi."
Đón lấy ánh mắt của tinh linh Băng Sương, hắn ôn hòa cười nói: “Ta giết
chúng."
"Về sau ta sẽ giết sạch chúng."
"Bất cứ chúa tể Ác Mộng nào khinh nhục chúng sinh đều phải kêu thảm chết đi
dưới chân ta, nếu hương vị của chúng không tồi, thậm chí ta không ngại ăn luôn
chúng, ta sẽ đáp trả thống khổ gấp trăm lần cho chúng, làm chúng nếm hết đau
khổ mà chúng sinh phải chịu đựng."
"Cho nên nghe đây, người hoàn toàn có thể từ chối làm việc cho ta, điều này
không thành vấn đề, nhưng hiện tại ta muốn hỏi một câu, trong lúc ta gây dựng
sự nghiệp như vậy--"
“Ngươi có bằng lòng gia nhập không?"
Gió tuyết gào thét.
Liễu Bình không nói gì nữa, chỉ chậm rãi hút thuốc, nhìn về hướng nào đó trên
cánh đồng tuyết.
–– Ba Thế Giới chi Chủ đã rời khỏi kia đi về hướng đó.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
"Các hạ, ta bằng lòng gia nhập sự nghiệp của ngài."
Giọng nói của Tinh linh Băng Sương vang lên.
ế ố ố ễ
Nàng tiến lên một bước, quỳ một gối xuống trước mặt Liễu Bình, đôi tay nâng
một bàn tay của hắn lên và nói: “Từ giờ trở đi, ta sẽ vâng theo tất cả mệnh lệnh
của ngài."
Liễu Bình phun ra một làn sương khói, nắm lấy tay đối phương, mỉm cười và
nói: “Đi, chúng ta tìm đến doanh địa của bọn họ, giết sạch bọn họ."
Tinh linh Băng Sương thi lễ thật thấp, sau đó đứng lên, lui về phía sau hai bước,
nói nhỏ một câu: “Ngài chờ ta một chút."
"Còn có chuyện gì à?"
Liễu Bình hỏi.
"Khiêm tốn mà nói, là một chút việc nhỏ."
Tinh linh Băng Sương đáp.
Nàng hít sâu một hơi, chấp đôi tay lại với nhau, nhanh chóng niệm tụng chú ngữ
tối nghĩa.
Oanh -- Một luồng dao động sức mạnh cường đại bùng lên từ trên người nàng,
hóa thành dòng khí quay cuồng, bài xích gió tuyết ra bên ngoài.
Từng phù văn thiên nhiên duyên dáng hiện lên từ mặt ngoài thân thể trắng nõn
của nàng.
Vô số bóng chồng ảo giác tụ thành vầng sáng ở sau lưng nàng.
Nàng nhẹ nhàng tung bay giữa không trung, khí thế cả người đã hoàn toàn bất
đồng với trước đó.
Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu nàng: “Sương Tuyết Du Hiệp, băng chi
quan miện, đứng đầu thị tộc Băng Sương, bán thần"
"-- Nàng là vương giả trong tinh linh Băng Sương."
Liễu Bình nhìn mà câm nín một hồi.
Đây là việc nhỏ mà người nói một cách khiêm tốn đó à? Nói đi thì phải nói lại,
vốn tưởng có thể tìm được một tinh linh Băng Sương, không cần lập tức thoát ly
Mộng Cảnh đã là vô cùng may mắn.
Ai biết thương để tìm một bán thần như vậy tới.
"Các hạ, thực lực của ta đã được giải phong toàn bộ, có thể hành động."
"Tên của ngươi là?"
"Sigrid."
"Ta là Liễu Bình, rất vui được quen biết người, hiện tại chúng ta đi giết người."
"Thưa vâng."
Thân thể hai người chợt lóe, như tàn ảnh biến mất khỏi nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK