Đám ma quỷ và vạn tộc vây xem lập tức bay về lâu đài lần nữa, vội vàng chạy
về vị trí của mình.
Chừng một phút sau.
Trên quảng trường đã không còn lại cái gì.- - Nói giỡn à, vừa rồi hắn giết đồng
sự cũng xua tay như vậy.
Ai dám không nghe? Ai muốn chết? Chỉ còn Liễu Bình đứng tại chỗ, dáng vẻ
trông như chán đến chết.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Ngươi phát động uy năng
của Trấn Ngục Đao:"
"Luân chuyển."
"-- Không bị bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào đánh trúng, tất cả thương
tổn được thuật hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."
"Ngươi phát động bí thuật đao pháp: Vạn Nhận."
"Đây là bí thuật đao pháp mà người nắm giữ trong đời trước, hiện giờ tái hiện
hậu thế."
Liễu Bình liếc nhìn một cái là xong, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Các đồng sự khác có mặt không? Ta muốn đi xem bảo khổ, ai có thể mang ta
đi?"
Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Trong hư không lập tức mở ra ba cánh cửa sổ.
Các đồng sự cùng kêu lên: “Ta dẫn ngài đi!"
Sâu trong lâu đài Diễm Ngục.
Liễu Bình đứng trước từng hàng kệ sách thật lớn, ngửa đầu đánh giá chung
quanh.
Mỗi một kệ sách đều đặt đầy thư tịch.
Liễu Bình rút ra một quyển sách bìa kim loại, chỉ thấy trên sách quấn quanh
khóa thép, dùng mười hai ổ khóa tròn để hoàn toàn phong kín quyển sách này
lại, không thể mở ra.
"Đây là ——"
"Các hạ, đó đều là tri thức và đủ loại bí mật của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, ngài
sử dụng thanh trượng của ngân hàng Diễm Ngục thì có thể mở ra tất cả bí mật ở
nơi này."
"Thì ra là thế."
Liễu Bình rút quyền trượng ra nhắm vào quyển sách kia một cái.
ẩ
"Các hạ cẩn thận!"
Đổng sự đứng bên cạnh thét chói tại một tiếng rồi chui vào hư không, chật vật
chạy trốn.
Mười hai cái khoá trên quyển sách đều được mở ra.
Một giọng nói vang lên từ trong sách: “Đây là bí mật chung cực về nhất tộc
viêm ma, chúng vốn ra đời trong Vô Tận Chi Trụ, sinh sôi nảy nở ở nơi đó,
Linh bảo hộ thần trị kia cực kỳ mạnh, vẫn luôn bảo hộ viêm ma, mãi đến khi..."
Đi cùng với thanh âm này, trong hư không dần dâng trào khí tức mãnh liệt, cứ
như có thứ gì bị đánh thức.
"A, thì ra là thế này."
Liễu Bình nói.
Trấn Ngục Đao trên eo hắn phát ra tiếng vù vù nhẹ nhàng.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Uy năng Giam Mặc trên
Trấn Ngục Đạo đã được kích hoạt."
"-- Người cầm đao này có thể nghe được tất cả bí mật, không sợ gì cả."
Sau tiếng đao reo.
Những khí tức mãnh liệt và động tĩnh dị thường lan tràn trên hư không đó cũng
dần dần biến mất.- - khó trách đổng sự đi theo hắn kia chạy còn nhanh hơn cả
thỏ.
Nghe nói bất cứ bí mật gì cũng có nguy hiểm.
Nếu không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ chọc phải tồn tại còn mạnh hơn bản
thân, do đó rơi vào nguy hiểm.
Chờ tất cả bình tĩnh trở lại, trong lòng Liễu Bình bỗng sinh ra một loại cảm
ứng.- - Toàn bộ kiếp nạn của hắn đã kết thúc.
Hắn nhìn lại hư không, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên ở giữa
không trung: “Ngươi thành công vượt qua Thiên Kiếp Cảnh."
"Bởi vì phúc đức ngày xưa người tạo nên rất thâm hậu, Thiên Kiếp Cảnh của
ngươi cũng không kích phát kiếp nạn quá mức khủng bố."
"Chúc mừng."
"Ngươi thành công thăng cấp thành người tu hành Thái Hư Cảnh."
Liễu Bình lẳng lặng cảm nhận thân thể trào dâng con thủy triều linh lực, hắn
thoáng suy nghĩ, sau đó nâng tay lên ấn ra một pháp quyết.
Một dao động kỳ dị sinh ra từ trên người hắn, bắt đầu dần bình ổn tất cả những
linh lực hỗn loạn quanh người.
Một phút.
Hai phút.
ề ề ầ ắ
Linh lực tĩnh lặng trở lại, sau đó quay về đan điền một lần nữa, lại chảy khắp
người, tùy tâm mà động, vô cùng thuần phục.
"Cường độ linh lực và linh hồn đều trưởng thành không ít... Điều này giúp ta có
thể phóng ra càng nhiều thuật pháp và kỹ xảo trong trí nhớ."
Liễu Bình lầm bầm, bỗng nhịn không được lại thở dài.
Kỹ xảo và sức mạnh chiến đấu hắn nắm giữ qua nhiều thể đều đủ dùng khi đối
phó bất cứ chúng sinh nào, nhưng lại không thể chiến thắng quái vật Ác Mộng.
Hắn nhẹ nhàng dậm dậm quyền trượng xuống mặt đất.
Hư không mở ra.
Tên đống sự kia dùng một cái khăn tay chùi mồ hôi trên trán, đi đến trước mặt
Liễu Bình lần nữa.
"Các hạ, không có việc gì chứ?"
Hắn miễn cưỡng cười nói.
"Không có việc gì."
Liễu Bình khép quyển sách lại kia, hỏi: “Ngươi làm đồng sự quản lý tòa bảo
khổ bí mật này đã bao nhiêu năm?"
"Hơn ba ngàn năm thì phải."
Tên đống sự kia nói.
"Vậy ta hỏi người, hiện giờ đại biến sắp tới, người cảm thấy có bí mật nào có
liên quan đến tình thế trước mặt?"
Liễu Bình hỏi.
"Nếu đề cập đến sinh tồn và hủy diệt của tất cả chúng ta–– Vậy chỉ có một bí
mật."
Đổng sự nói.
"Cái gì?"
"Xin các hạ đi theo ta."
Tên đống sự này dẫn Liễu Bình xuyên qua vô số những kệ sách, đi thẳng một
mạch đến nơi tận cùng trong toàn bộ bảo khố.
Chỉ thấy nơi này có một tòa tế đàn, trên tế đàn chỉ đặt một quả cầu thủy tinh.
Liễu Bình chú ý thấy trên thông đạo gần tế đàn có một tơ hồng bắt mắt, bên
cạnh viết một hàng chữ: “Chú ý, dùng lướt qua sợi dây này, nếu không tự phụ
trách sinh tử."
Đổng sự cẩn thận chắn phía trước Liễu Bình và nói: “Ngùng!"
"Đây là cái gì?"
Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi.
ấ ắ ể ấ
"Rất sớm trước kia, đã từng có một đại sư bói toán, hắn có thể bói ra tất cả bí
mật trên thế gian, mãi đến một ngày, hắn cảm ứng được chuyện có liên quan
đến hạo kiếp của toàn bộ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ, sau đó đã thực
hiện một lần bói toán, lấy quả cầu thủy tinh phong ấn nó lại rồi gửi ở chỗ này."
Đổng sự nói.
"Một khi đã vậy, hẳn có rất nhiều người tới nghe bí mật này."
Liễu Bình nói.
"Ban đầu thật sự có rất nhiều cường giả đều muốn thử một lần, nhưng bí mật
phong ấn trong quả cầu thủy tinh hiển nhiên không phải nhỏ, đa số chỉ cần đến
gần nó thì sẽ bị vô số pháp tắc dũng hiện giết chết."
Đổng sự nói.
"Vị đại sư bói toán kia đâu?"
Liễu Bình hỏi.
"Sau khi thực hiện tiên đoán thì chết ngay đường trường."
Đổng sự nói.
"..
Xem ra bí mật này thật sự không phải nhỏ."
Liễu Bình ôm hai tay và nói.
"Đúng vậy, các hạ, hiện tại chúng ta có thể đi trở về, ta lại mang ngài đi xem
bảo vật khác."
Đổng sự xoay người, duỗi tay nắm một cái, chuẩn bị đi đến một phương hướng
khác.
"Chờ một chút."
Liễu Bình nói.
"Hả? Thế nào?"
"Ta mau chân đến xem quả cầu thủy tinh kia."
"... Các hạ, thật sự sẽ chết, trong lịch sử đã có vô số người chết bởi lời bói toán
này."
"Một khi có vấn đề, ta tuyệt đối không cậy mạnh."
Liễu Bình nói xong thì lướt qua tơ hồng trên mặt đất kia, bước từng bước một
về phía tế đàn.
Tên đống sự kia nâng tay lên muốn ngăn cản, nhưng lại cảm thấy hình như
mình không có biện pháp gì ngăn cản đối phương, đành phải ngơ ngác đứng tại
chỗ chờ.
Hư không chợt lóe.
Hai gã đổng sự khác cũng cùng xuất hiện.
ấ ấ ể ể
"Là có chuyện gì, chúng ta thật vất vả mới thu nạp tất cả thể lực để thật sự đi
theo hắn, tại sao hắn lại tự tìm đường chết chứ?"
Một đồng sự khác bực bội nói.
"Nhìn kỹ hẵng nói đi, nếu hắn thật sự chết, vậy cũng là ý trời, không còn cách
nào khác."
Đổng sự thứ ba trầm giọng mà nói.
Liễu Bình chậm rãi đi tới, chợt thấy chung quanh phủ kín sương mù, từng âm
thanh mê mang vang lên bên tai.
Danh Sách Chương: