Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả chữ nhỏ hiện ra xong thì nhanh chóng thu lại, không hiện ra trước mắt
Liễu Bình nữa.
"Giới thiệu thực mơ hồ... Vì sao không kỹ càng chi tiết một chút?"
Liễu Bình nói.
"Dùng một lần thử xem."
Thượng đế đầy hứng thú mà nói.
Cũng đúng.
Dùng một lần xong thì có lẽ hắn sẽ hiểu biết bản chất của kỹ năng này.
Liễu Bình khẽ động ý niệm, lập tức phát động “Giảng đạo”.
Từng ánh hào quang nhu hòa mà thánh khiết xuất hiện quanh thân hắn, tô điểm
cho hắn tựa như thánh nhân.
Trong lòng hắn có chút cảm ngộ, chậm rãi nâng tay lên nhẹ nhàng kéo một cái
tên hư không.
Chỉ thấy một phong thư có bì trắng bị rút ra.
"Trước kia là thẻ bài kiến nghị, hiện tại là một phong thơ -- Chẳng lẽ đổi bình
nhưng không đổi rượu à."
Liễu Bình nói.
"Tự tin lên chút, trong đó có sức mạnh của người và ta mà."
Thượng để nói.
Liễu Bình xé mở phong thư, rút ra một tờ giấy trắng từ trong đó.
Chỉ thấy trên giấy viết từng hàng chữ nhỏ: “Ngày hội long trọng giống như một
sự kết thúc hoa lệ, ngụ ý hoàng hôn của thế giới đã bắt đầu,"
"Sau khi quần tinh hoàn toàn ngã xuống, “Thần linh hành tẩu trong phế tích
người từng nhìn thấy, giống như chó nhà có tang lưu lạc không nơi nương tựa."
"Mộ địa phàm nhân lại thành nơi ẩn núp cuối cùng, “An giấc ngàn thu đi, tất cả
thần linh!”.
"Dưới sự của bao phủ tử vong, chỉ có người sống sót cuối cùng đang yên lặng
chờ đợi."
Liễu Bình nhanh chóng xem xong, trầm ngâm mấy phút, sau đó lại nhìn lên
hàng chữ nhỏ trong hư không: “Nhờ sự hợp lực của Toàn trí toàn năng và “Sáng
tạo”, năng lực này có được chỉ dẫn nhiệm vụ tương đối hoàn chỉnh, nhất định sẽ
dẫn người đến con đường nhất định sẽ có thu hoạch."
Hắn đứng lên khỏi trên mặt đất, thấp giọng lẩm bẩm: “Nhất định có thu hoạch...
Con đường..."
ể ế ố
Giọng nói của thương để theo đó mà vang lên: “Thế nào, muốn đi xem?"
"Đương nhiên, chúng ta phải biết rõ năng lực này -- Đại Địa chi Mẫu đâu?"
Liễu Bình nói.
Mặt đất hơi chấn động.
Hai viên đá quý nhảy ra từ lòng đất, bay lên ngón tay của Liễu Bình, được khảm
lên chiếc nhẫn đỏ thẫm kia lần nữa.
"Đi thôi."
Đại Địa chi Mẫu nói.
Liễu Bình đi đến trước vách đá kia, nhẹ nhàng đẩy.
Vách đá mở ra.
Thiên địa là một mảnh âm u.
Trong gió lạnh thể lường, không có động tĩnh dư thừa nào.- - Nơi này cách
chiến trường rất xa, là một vùng đất cực kỳ hẻo lánh.
"Đi chỗ nào?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
"Phải đi đến mảnh phế tích trước đó."
Liễu Bình nói.
Hắn bất người lên cao, bay lên trời cao, liên tục chớp động vài lần trong gió
xiết, lướt qua khoảng cách mấy ngàn dặm.
Chỉ thấy lưu quang chợt lóe, hắn đáp xuống phế tích kia lần nữa.
Liễu Bình hiện thân.
Hắn lại đứng trước vách tường đứt gãy, xám xịt kia.
Trên tường vẫn là hàng chữ đó: “Trong ngày hội long trọng này, ta muốn ở bên
cạnh chàng Ngày hội long trọng-- Câu này đúng với câu đầu tiên.
Những lời này đánh dấu một địa điểm, nói cho hắn, nơi đó là mảnh phế tích này.
"Mộ địa của các phàm nhân... Ta nhớ rõ ngươi đã nói, hình như là nằm ở một
quảng trường."
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, người đi con đường bên trái kia, cách đây chúng một ngàn chín trăm
mét, nơi đó vốn là quảng trường, nhưng ta nhìn thấy nó bị cải tạo thành mộ
viên."
Đại Địa chỉ Mẫu nói.
Thân thể Liễu Bình khẽ nhúc nhích, lập tức lướt qua trời cao, dùng lại trên
quảng trường kia.
Hắn nhìn lại chung quanh.
ấ ố ố ắ ề
Chỉ thấy nơi này tương đối trống trải, nhưng khắp nơi đều là quan tài mục nát
và xương khô, hình như không có cái gì.
"Ta thật sự khó có thể tưởng tượng, nơi này sẽ có người sống sót."
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, những người này đã chết chừng hai ngàn năm,"
Đại Địa chi Mẫu tán đồng, “Thượng đế, ngươi có ý kiến gì không?"
"Sức mạnh của ta đã hình thành phong thư kia, nó làm rất không tồi, ta không
tiện nói thêm nữa cái gì."
Thượng đế nói.
"Ngày nào cũng làm ra vẻ thần bí thú vị lắm sao?"
Đại Địa chi Mẫu cả giận nói.
"Không còn cách nào, thần toàn trí toàn năng muốn đối thoại với chúng sinh thì
phải chú ý những kỹ xảo đó, nếu không chúng sinh không thể lý giải."
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi đó, vì sao không nói thẳng?"
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Chúng sinh còn không thể hiểu rõ lòng mình, càng không kiên nhẫn đi cảm
nhận buồn vui của đồng loại, làm sao có thể lý giải ý chỉ của thần linh?"
Thượng để nói.
Đại Địa chi Mẫu không nói gì nữa.
Liễu Bình cầm phong thư kia lên rồi nhìn lần nữa: “Mộ địa phàm nhân lại thành
nơi ẩn núp cuối cùng, “An giấc ngàn thu đi, tất cả thần linh!"
"Dưới sự của bao phủ tử vong, chỉ có người sống sót cuối cùng đang yên lặng
chờ đợi."
-- Giảng đạo là nói như thế.
Mộ địa cũng thật sự là nơi tử vong bao phủ.
Từ từ! Có lẽ cái gọi là tử vong bao phủ là chỉ một sự kiện khác.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lẩm bẩm: “May mà ta có chiêu thức ấy ––"
Tiếng nói vừa dứt.
Chỉ thấy hắn vươn tay ấn ra một quyết.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trong hư không: “Ngươi thi
triển bí thuật: Phong thi chuyển âm."
"Dựa vào sức mạnh bí thuật này, ngươi có thể tiến vào trạng thái tử vong, không
khác biệt gì với bất cứ người chết nào trên thế gian."
Liễu Bình ngồi xuống giữa đống hài cốt đầy đất, nhắm hai mắt, nắm lấy thủ
quyết, nhìn qua như hoàn toàn không còn hơi thở.
Hắn đã chết.

Thời gian lẳng lặng trôi đi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cứ như có ánh sáng -- Một ánh hào quang mờ nhạt tràn ngập khí tức cổ xưa
lặng lẽ xuất hiện, quay chung quanh hắn, vây lấy hắn.
Ánh hào quang chợt lóe.
Liễu Bình biến mất khỏi nơi đó.
Hoàng hôn.
Ánh chiều tà hoàng hôn soi chiếu khắp quảng trường..
Trên đường phố giăng đèn kết hoa, hình như đang chúc mừng ngày hội long
trọng nào đó.
Nhưng không có người.
Liễu Bình đứng giữa đường cái trống rỗng, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút
kinh ngạc.
Dựa theo thuyết minh của “Giảng đạo”, hắn tiến vào thế giới được che giấu
này-- Nhưng không phát hiện cái gọi là “Người sống sót”.
Từng tiếng nhạc du dương truyền đến từ xa xa.
Liễu Bình nghiêng tại lắng nghe, than nhẹ một tiếng: “Khúc dương cầm sao...
Có cảm giác bị thương và yên lặng nói không nên lời..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK