“Con quái vật kia từ bỏ đuổi theo sao?”
“Dù sao ta cũng không cảm ứng được nó, ngươi thì sao?”
“Ta…”
Libertas nâng tay lên, sờ sờ trán và cổ của mình.
Không có mồ hôi.
“Ta cũng không cảm ứng được nguy hiểm.” Libertas nói.
Hắn ta vừa nói vừa lật thẻ bài kiến nghị ra trước mặt Liễu Bình.
Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một vòng tròn, hai người tí hon trong vòng tròn chạy
vội song song về phía trước.
Phía dưới có viết một hàng chữ:
“Phạm vi an toàn.”
Liễu Bình nhìn thẻ bài kiến nghị, suy tư rồi nói: “Đây là thẻ bài đã rút ra vào
mười hai giờ trước, ý nó muốn biểu đạt hẳn là chúng ta đã được an toàn trong
phạm vi nhất định.”
“Đúng vậy.” Libertas nói.
“Nhưng chúng ta thật sự an toàn sao?” Liễu Bình gặn hỏi.
“Đương nhiên không phải là an toàn trong Vĩnh Dạ, chẳng qua trong phạm vi
hiện giờ của chúng ta thì thật sự đang an toàn.” Libertas nói.
Liễu Bình rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, hắn mở miệng nói: “Ngươi có thể trưng cầu ý kiến của thẻ bài
kiến nghị về một sự kiện cụ thể nào đó hay không?”
“Làm vậy sẽ tốn sức lực lắm, một khi làm như vậy thì ta không thể rút thẻ bài
kiến nghị trong vòng ba mươi sáu giờ.” Libertas nói.
“Như vậy... Ta thử nghiệm một chút.” Liễu Bình nói.
“Vì sao? Không phải quái vật đã rời đi sao?” Libertas khó hiểu nói.
Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: “Chúng ta thử thay đổi góc độ mà suy nghĩ,
nếu ta là con quái vật kia, ngươi đoán ta sẽ làm thế nào?”
“Hừm? Ngươi sẽ làm thế nào?” Libertas hỏi.
“Sau vài lần liên tục tới gần mà luôn bị định tại chỗ, ta sẽ ý thức được làm như
vậy không được, ta sẽ tạm thời rời đi thật xa để làm việc khác, sau đó chậm rãi
chờ đợi cơ hội.”
Liễu Bình chỉ chỉ Libertas, nói: “Mà trong khoảng thời gian ta cố ý rời đi, ngươi
sẽ sinh ra cảm giác an toàn, bởi vì ta thật sự từ bỏ theo dõi và truy kích.”
Libertas nói tiếp: “Nhưng thật ra ngươi có thể đuổi theo vào bất cứ lúc nào.”
ễ
“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.
“Ngươi thật âm hiểm.” Libertas thở dài.
“Chúng ta chỉ giả thiết ta là con quái vật kia, rốt cuộc chuyện này có liên quan
đến mạng sống của ngươi và ta, không thể qua loa được.” Liễu Bình nói.
Libertas nhún vai đáp: “Ngươi muốn hỏi thẻ bài kiến nghị chuyện gì? Nếu quái
vật kia đã đi rồi, ngươi hỏi thẻ bài như thế nào, nó chỉ biết đưa ra đáp án tương
tự như vừa rồi, bởi vì chúng ta đang an toàn.”
“Chúng ta đang an toàn...”
Liễu Bình lặp lại một lần, hạ giọng nói: “Ngươi phát hiện không, khi ta triệu
hoán một chức nghiệp giả cấp 100, con quái vật kia đột nhiên xuất hiện ở phía
trước chúng ta.”
Libertas hồi tưởng một chút, sau đó gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Cho nên, ta nghĩ chúng ta nên hỏi thẻ bài câu hỏi có liên quan đến lời nhắc nhở
đầu tiên.” Liễu Bình nói.
“Cái gì?” Libertas hỏi.
Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm thúy, nhẹ giọng mà nói: “Ngươi hỏi nó, hiện
tại ta có thể thả Andrea ra hay không?”
Libertas ngẩn ra.
Đúng vậy.
Ngay từ đầu, thẻ bài kiến nghị biểu hiện là một câu nhắc nhở “Đừng vượt qua
cấp 15...”.
Mà khi con quái vật kia nhìn thấy hắn ta và Liễu Bình, nói một câu là “Các
ngươi quá non, ăn vào cũng chẳng ra sao...”
Đúng vậy.
Nếu con quái vật có ý tránh đi thì hắn ta và Liễu Bình là an toàn.
Nhưng mà…
Nếu Andrea trên cấp 15 xuất hiện, nàng ta có bị nguy hiểm không?
Nếu nàng ta có nguy hiểm.
Như vậy thẻ bài kiến nghị đầu tiên vẫn có tác dụng.
Sau ba ngày hai đêm, kiến nghị kia vẫn sừng sững không ngã.
Câu này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là con quái vật kia vẫn chưa đi xa.
Hoặc có thể nói nơi này vẫn là phạm vi địa bàn của nó.
Libertas nhìn Liễu Bình, nâng lên tay, dựng thẳng ngón cái: “Ta bắt đầu hiểu vì
sao toàn bộ quốc gia đều không nhìn ra manh mối, ngươi lại có thể nhận thức
được vấn đề của danh sách.”
ế ầ ẩ
“Bên trong Vĩnh Dạ, chúng ta chỉ là con kiến, cần phải cực kỳ cẩn thận mới có
cơ hội sống sót.” Liễu Bình thở dài nói.
Libertas nhắm mắt lại, im lặng mà lẩm bẩm vài câu, duỗi tay nhẹ nhàng kéo
một cái từ trong hư không.
Một thẻ bài bị hắn ta rút ra.
“Được rồi, rút ra thẻ bài chỉ hướng cụ thể này xong thì ta không thể rút được thẻ
bài nào trong vòng ba mươi sáu tiếng đồng hồ nữa.” Libertas nói.
“Ngươi hỏi cái gì?” Liễu Bình hỏi.
“Ta hỏi Andrea có thể đồng hành với chúng ta hay không?” Libertas nói.
Hắn ta lật thẻ bài lại, lật mặt chính lên trên, để lộ ra trước mặt hắn ta và Liễu
Bình.
Chỉ thấy trên thẻ bài chỉ có một hàng chữ nhỏ:
“Đừng để Andrea xuất hiện.”
Không cần xuất hiện…
Andrea không thể đồng hành với hai người bọn họ, nói cách khác, con quái vật
kia nhất định còn chưa đi xa.
Một khi có tồn tại trên cấp 15 xuất hiện thì quái vật sẽ lập tức tới đây, biến đối
phương thành trái cây rồi ăn luôn.
Sắc mặt Libertas trắng bệch, lại sờ sờ trán mình lần nữa, lẩm bẩm nói: “Quá
giảo hoạt... Ta hoàn toàn không cảm ứng được...”
Liễu Bình đứng lên rồi đi qua đi lại.
Đối mặt với con quái vật kia gặp phải hiện giờ, ngay cả chức nghiệp giả cấp 100
cũng không có sức phản kháng.
Hắn và Libertas phải làm sao bây giờ?
Châm chọc chính là, hắn và Libertas còn chưa đến được cấp 15, cho nên con
quái vật kia cũng không để bụng nên không muốn biến hai người thành trái cây.
Có lẽ đối với quái vật mà nói, sức mạnh tiêu hao khi biến hai người thành trái
cây còn vượt xa lợi ích có được khi ăn luôn bọn họ.
Cho nên thẻ bài kiến nghị mới nhắc nhở đừng vượt qua cấp 15!
Liễu Bình bỗng nhìn về phía hư không.
Trong hư không, icon đại diện cho “Triệu hoán anh linh” vẫn lơ lửng bất động.
Liễu Bình suy nghĩ rồi âm thầm nói: “Danh sách, từ bỏ năng lực ‘Triệu hoán
anh linh’ này, nó không thực dụng trong Vĩnh Dạ.”
Icon kia lập tức biến mất, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt cũng theo đó mà hiện lên:
“Đã từ bỏ năng lực này.”
Liễu Bình nói: “Năng lực khác đâu? Ngươi còn đang chọn lựa? Còn chưa chọn
được sao?”
ấ ố
Lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Thứ nhất, lựa chọn thật sự quá nhiều, hàng ngàn hàng vạn, nhất thời không thể
lựa chọn;”
“Thứ hai, phải cẩn thận châm chước năng lực thực dụng cần thiết trong Vĩnh
Dạ, nhất thời không thể lựa chọn;”
“Thứ ba, năng lực có thể thích ứng với phương thức trưởng thành cá nhân của
ngươi cần được đối lập từng cái, nhất thời không thể lựa chọn.”
Liễu Bình suy nghĩ, nói: “Ngươi kéo dài như vậy cũng không phải cách, không
bằng ta và ngươi cùng nhau lựa chọn như lúc thử dùng ‘Triệu hoán anh linh’ đi,
nếu thật sự dùng tốt thì chúng ta lại quyết định để nó lại.”
Danh sách rơi vào trầm mặc.
Danh Sách Chương: