Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm... Cửa đóng lại, sau đó dần dần biến mất.
Chỉ còn lại Liễu Bình lơ lửng giữa bầu trời.
Gió lạnh thổi qua.
Vẻ mặt Liễu Bình dần dần bình tĩnh lại.
Thôi được rồi.
Còn lại ba điểm Hồn lực Kỳ Quỷ.
Để ta xem xem, ba điểm hồn lực Kỳ Quỷ cuối cùng này có thể làm được cái gì?
Hắn yên lặng cảm nhận sự biến đổi trong cơ thể.
Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ cũng hiện lên:
[Ngươi đang dung hợp với thân thể Ác Mộng của mình tốt hơn, ngươi cảm nhận
được lực lượng có thể sử dụng từ trong thân thể Ác Mộng:]
[Thôn Thần - Sóng Ác Mộng.]
[Cần ba điểm hồn lực Kỳ Quỷ.]
[Phóng thích ra gợn sóng hung lệ vượt xa sinh vật Ác Mộng bình thường, dựa
vào thân phận cao quý của bản thân, đe dọa những sinh vật Ác Mộng cấp thấp.]
Liễu Bình hiểu ra.
Liên quan tới "Thôn Thần - Sóng Ác Mộng", hắn đã biết cách làm thế nào mới
có thể phóng nó ra.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Tựa như là... Mình thật sự là một "Thôn Thần giả"
mới sinh từ trong Ác Mộng vậy.
"Rất tốt, ít nhất hiện tại ta có một chút xíu thủ đoạn tự vệ, có thể..."
Liễu Bình bỗng im lặng.
Một luồng cảm giác cực độ nguy hiểm truyền tới từ phương xa.
Ngay sau đó... Một luồng tàn ảnh mơ hồ lướt qua trời cao, xuất hiện tại vị trí
phía sau Liễu Bình, cách một khoảng cách không xa.
Đó là một con quái vật không có gương mặt cùng làn da.
Toàn thân nó màu đen, mới vừa xuất hiện đã tạo nên một vòng bảo hộ tăm tối
rất dày nặng, vừa làm ra tư thái phòng thủ, vừa dò xét Liễu Bình.
Là một loại quái vật trong Ác Mộng!
"Tim ta có việc gì sao?"
Liễu Bình hỏi.
ầ ầ
Quái vật hừ nhẹ, nói: "Thôn Thần giả... chỉ là một Thôn Thần giả mới sinh mà
thôi, thảo nào không ở lại nơi sâu trong Ác Mộng."
Liễu Bình xoay người, liếc nhìn quái vật.
Trên đỉnh đầu quái vật xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:
[Ảnh chủng - Phệ Ám giả (đang bị thương nặng).]
[Xét tới chủng tộc quái vật trong Ác Mộng mà nói, nó không bằng ngươi, thế
nhưng nó đã trưởng thành, mà người vẫn chỉ là thể sơ sinh.]
Liễu Bình nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Ta không có thời gian hàn huyên với
ngươi, rác rưởi."
Hắn giơ tay lên, đang định phóng ra Thôn Thần - Sóng Ác Mộng... Lại có từng
hàng chữ nhỏ nhảy ra, hiện lên giữa không trung:
[Thân thể Ác Mộng của người tiếp tục tiến hóa.]
[Vì thỏa mãn nhu cầu dinh dưỡng của cơ thể, nó lại hấp thu một điểm hồn lực
Kỳ Quỷ.]
[Điểm hồn lực Kỳ Quỷ hiện tại:]
[2 điểm.]
Liễu Bình cùng người lại.
Cái gì vậy! Ta còn đang định hù dọa người, ngươi lại còn rút hồn lực Kỳ Quỷ
đi, vậy ta phải làm sao bây giờ? Lại có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ác Mộng thể Thôn Hồn giả là một loại huyết mạch có đẳng cấp cực cao trong
Ác Mộng chủng, thể sơ sinh của nó cần tiêu hao lượng lớn hồn lực Kỳ Quỷ để
có thể trưởng thành và tiến hóa.]
[Mỗi một phút, ngươi cũng sẽ bị hấp thu một điểm hồn lực Kỳ Quỷ.]
Mỗi phút một điểm! Liễu Bình cảm giác rất nặng nề.
Như vậy còn đánh cái gì, hai phút nữa, mình không chỉ không thể sử dụng kỹ
năng, mà còn biến thành một tên bệnh tâm thần nữa! Phía đối diện... Phệ Ám
giả đợi vài giây, lại thấy Liễu Bình không có cử động nào khác thường, nghĩ tới
điều gì đó, cười lạnh nói: "Hóa ra sóng cơ bản nhất vẫn còn chưa nắm giữ... ta
nói thẳng đi, thế giới này chỉ đủ ta ăn, cho nên người có thể cắt đi nơi khác hay
không? Thể sơ sinh yếu đuối?"
Liễu Bình lại liếc nhìn hồn lực Kỳ Quỷ của mình, đau khổ gãi đầu, quát:
"Ngươi hãy chờ đã."
"Chờ? Chờ cái gì?"
Phệ Ám giả kinh ngạc hỏi.
Liễu Bình rút Trấn Ngục đao ra, ném một tấm thẻ bài có được từ trong Địa cung
Ác Mộng đi, quát: "Đi!"
Ngay sau đó, toàn bộ thế giới đi xa.
Thời gian vô tận bắt đầu chảy ngược.
ắ ắ
Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:
[Ngươi thả ra uy năng của Trấn Ngục đao: Trấn Mệnh.]
[Đã tiêu hao một tấm thẻ bài, chặt đứt thời không, khiến cho nó bong ra trở
thành thế giới song song, không còn giáng lâm tại chủ thế giới.]
Thời gian liên tục chảy ngược trở về, tới tận thời điểm mà Liễu Bình chỉ định...
Võ quán.
Vừa mới bị san thành đất bằng.
Mà Liễu Bình trở về khu đất trống trước võ quán.
Mấy ngàn đầu người hóa thành vách tường, liên tục ngăn cản những đòn công
kích tới từ bốn phương tám hướng.
Trên bầu trời, từng tiếng cảnh cáo vang vọng vùng trời: "Tất cả bình dân, rời xa
khỏi khu thành đông."
"Ác quỷ Ác Mộng đã hạ xuống võ quán Huyết Tâm lưu phái!"
"Lặp lại lần nữa, lập tức rời xa khu vực trong thành!"
Liễu Bình yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Hàng trăm ngàn người.
Hàng trăm ngàn người của Lý Triều Quang! Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ
hiện lên:
[Thân thể Ác Mộng của người đang ở trong trạng thái vô cùng đói khát.]
[Dục vọng bản năng của thân thể đang ảnh hưởng tới thần trí của ngươi.]
Liễu Bình không nhịn được mà thở dài.
Liên quan tới thân thể của mình, hắn cũng đã hiểu rõ nguyên lý là gì.
Một người bình thường, nếu như đói khát, cũng sẽ nghĩ hết mọi cách thu hoạch
được thức ăn và nước uống.
Đây là phản ứng theo bản năng của cơ thể.
Đổi lại là thân thể Ác Mộng, cũng là như vậy.
Chỉ là thức ăn của nó chính là hồn lực Kỳ Quỷ mà thôi.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn về phía kẻ địch đầy trời, nói: "Mượn lực lượng linh
hồn của các người dùng một lát, ta sẽ để lại một tia hồn phách cho các ngươi đi
đầu thai... lần giao dịch này đã rất phúc hậu, nếu như các ngươi biết hết tất cả sự
thật, các ngươi chắc chắn sẽ cảm ơn ta, sau đó ta sẽ nói..."
"Không cần cám ơn, giao dịch này là người tình ta nguyện mà thôi."
Hắn duỗi một ngón tay ra.
Ngón tay bỗng nhiên kéo dài ra, hóa thành một thanh đao do xương do thịt tạo
thành.
ố ầ ầ ấ ấ ể
Ngay sau đó, vô số dây dài giăng đầy bầu trời, xuyên thấu tất cả thân thể của
mọi người.
Liễu Bình bỗng cảm ứng được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía hư không cách
đó không xa.
Trong quang ảnh hoàn toàn mơ hồ... Ảnh chủng - Phệ Ám giả đang toàn lực
phóng tới, cách mình càng ngày càng gần.
Nó biết mình xuyên qua không thời gian! Nó đang chạy tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK