Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù quái vật không nói, thế nhưng Liễu Bình lại hiểu được ý của nó.
"Ta biết ngươi có thể nhìn thấy cảnh tượng mấy ngàn năm sau, đi xem thử xem,
trong tương lai xa xôi, vào một ngày nào đó, ta sẽ trở thành người dẫn đầu trong
các Chúa tể Ác Mộng, là người đầu tiên tiến đánh một Thần trụ thế giới không
biết nào đó."
Liễu Bình nói.
Quái vật im lặng.
"Đây là cơ hội tốt nhất của ngươi, hoặc là... ngươi muốn đánh một trận với ta?"
Liễu Bình lộ ra ý cười tàn nhẫn.
Quái vật cảm nhận được sát ý của hắn, vội vã nói: "Không, ngài lo ngại quá rồi,
ta không có Ác Mộng chi Ủng, chỉ dựa vào bộ thi thể Cổ Thần này, tuyệt đối
không dám có ý định như vậy."
Liễu Bình hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Quái vật ngẫm nghĩ, thực sự không nén nổi lòng tò mò, nói ra: "Các hạ chờ một
lát, ta sẽ quan sát tương lại một chút."
Mười lăm phút sau.
Từng nhánh mầm trên đầu Cổ Thần lan tràn một cách điên cuồng, vươn ra khỏi
đầu, hình thành một cánh tay màu xanh lá cây đậm, nhấn nhẹ về phía hư không.
Hư không chấn động.
Vô số hình ảnh điên cuồng dần hiện ra, sáng lên vài giây, lại dần dần dập tắt đi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả các hình tượng có khả năng xảy ra trong
tương lai đều hiện lên trước mắt quái vật.
Dù cho là thế giới song song, thế nhưng những chuyện có thể diễn ra trong
tương lai, đều có thể hiện lên.
Vô số thế giới song song, thực ra chính là vô số tương lai khác biệt mà thôi.
Những chuyện diễn ra tại chủ tuyến thời gian, cũng là một loại tương lai.
Thậm chí là tương lai với xác suất xảy ra cao nhất!
"A... ta đã thấy, người có khả năng trở thành tiên phong, đi cướp đoạt một thế
giới Thần trụ... thật sự không tầm thường."
Quái vật nói với giọng kính nể.
Rõ ràng cái tên trước mắt cũng coi như yếu kém trong số Chúa tể Ác Mộng, tại
sao lại có được địa vị cao như vậy trong tương lai chứ? Điều này không hợp lý.
Trừ khi..
Thực ra biểu hiện không tính là mạnh của nó, là cố ý.
ề ể Á ổ ồ ầ
Quái vật lại nhìn về phía Chúa tể Ác Mộng khổng lồ như núi, trầm ngâm nói:
"Đại nhân... ngài cần ta làm cái gì?"
"Đi thu thập tình báo trước đi."
Liễu Bình nói.
"Tình báo?"
Quái vật hỏi lại.
"Liên quan tới La Vương Ác Mộng, ta có thù với nó... hoặc nói một cách khác,
người có muốn bộ Ác Mộng chi Ủng của nó hay không?"
Liễu Bình hỏi.
"Đại nhân... nó rất mạnh."Quái vật nói.
"Ta đã từng trêu cợt nó... thế nhưng vì cẩn thận, dưới tình huống không hoàn
toàn nắm chắc thì ta cũng không ra tay toàn lực."
Liễu Bình nói.
"Cái gì! Đại nhân lại có thể làm được tới bước này?"
Quái vật giật mình hỏi.
Chính vào lúc này.
Trong khoảnh khắc hiện tại! Liễu Bình hơi nâng một tay khác lên, nhấn nhẹ về
phía hư không.
Ngay sau đó, một loại đặc hiệu hoàn toàn mới âm thầm xuất hiện, xuất hiện
quanh người Chúa tể Ac Mộng.
Đó là quái vật vô giải mạnh nhất trong trí nhớ của hắn! Một bộ áo giáp khổng lồ
đang leo lên Thần trụ Luyện Ngục, dùng một ngón tay giết chết bốn vị Thần
linh Luyện Ngục! Trong trí nhớ của Liễu Bình, lực lượng của nó là mạnh nhất!
Vào thời điểm này, Liễu Bình dùng Đặc Hiệu sư để phóng luồng khí thế đó ra
ngoài.
Một giây.
Hai giây.
Hắn nhanh chóng thu tay lại.
Ngay sau đó, khí thế trên người Chúa tể Ác Mộng cũng biến mất theo.
Thế nhưng trên bầu trời, quái vật đã hoàn toàn sợ hãi.
"Ngài lại có thể ẩn giấu loại lực lượng này... thảo nào có thể trở thành tiên
phong đi săn thế giới Thần trụ trong tương lai... Nực cười rằng ta còn tưởng
ngài..."
Nó bỗng ngậm miệng lại, không nói tiếp.
Liễu Bình dùng một loại giọng điệu phiền chán nói: "Đi thu thập tình báo đi,
đây là mệnh lệnh của ta, ngươi cũng có thể không nghe... thế nhung nhớ kỹ, về
ễ ế ể
sau ta sẽ vĩnh viễn không kết nạp ngươi... người chỉ có một cơ hội này có thể
thu được Ác Mộng chi Ủng từ ta."
Cái đầu khổng lồ kia im lặng một giây, không nhịn được hỏi: "Đại nhân, chúng
ta còn phải chờ đợi bao lâu nữa, mới có thể nghênh đón trận thịnh yến này?"
"Hai ngàn năm... hai ngàn năm sau, ta sẽ quyết chiến với La Vương Ác Mộng,
sau đó tiến về thế giới Thần trụ."
Liễu Bình nói.
Hai ngàn năm sau, ngay trước khi thủy triều Ác Mộng bùng nổ, La Vương Ác
Mộng đã dùng một quyền đánh bay vị Chúa tể Ác Mộng này khi đang đi săn
Liễu Bình.
Cũng coi như là một trận quyết chiến".
Mà lại diễn ra tại chủ thế giới.
"Đại nhân, ta sẽ đi thu thập tình báo về La Vương, ngài hãy chờ tin tức của ta."
Quái vật nói xong, chậm rãi rụt trở về.
Bầu trời khép lại.
Nó rời đi.
Liễu Bình đứng im tại chỗ.
Hai hàng chữ nhỏ tùy theo hiện lên:
[Với khoảng thời gian là hai ngàn năm, tính cho tới hiện tại, mọi thứ đều có thể
dùng tuyến thời không cơ bản, luật nhân quả và pháp tắc vận mệnh để giải
thích, không có mâu thuẫn]
[Xin hãy tiếp tục bảo trì.]
Liễu Bình đọc hết.
Giọng nói của Thượng Đế âm thầm vang lên: "Khoảng chừng hai ngàn năm,
phải sắp xếp mọi thứ hoàn mỹ vô khuyết, chỉ không để ý chút thôi là xong đời...
điều này giống như xiếc đi trên dây vậy, ngươi có lòng tin sao?"
"Ta có chuyện muốn hỏi lão."
Liễu Bình nói.
"Nói đi."
Thượng Đế nói.
"Ta cảm thấy đoạn lịch sử trống này quá tuyệt vời, không biết có cách nào đưa
nó tới tuyến thời không chính được không?"
Liễu Bình hưng phấn hỏi.
"... Ngươi đang định khiêu vũ trên tơ thép nữa hả?"
Thượng Đế hỏi.
ấ ấ ầ ằ ề
"Hai ta hợp lực lại, mới lấy được một tấm thẻ bài thần thánh - Thằng Hề, nói
cách khác, trước mặt Ác Mộng, thực ra chúng ta chính là thằng hề."
Liễu Bình nói.
"Nếu như Tội Ngục Quân Vương là một thằng hề, như vậy vạn Thần đều là
thành viên gánh xiếc thú cả."
Thượng Đế cảm thán.
"Có lý... nếu như là gánh xiếc thú, hay là chúng ta đặt tên cho đoàn đội này đi?"
Liễu Bình đề nghị.
"Không, tuyệt đối không nên, cám ơn."
Thượng Đế nói.
"Vậy thì nói cho ta biết, làm sao mới có thể chuyển đoạn lịch sử này tới tuyến
thời không chính? Ta rất mong chờ việc đóng giả Chúa tể Ác Mộng chân chính
rồi."
Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm trầm, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK