Vụt vụt vụt... Ánh đạo liên tục xuất hiện.
Ba đầu của quái vật hình người bị chém bay ra ngoài, thân thể của nó cũng bị xé
ra.
Một Liễu Bình khác chui từ trong bụng của nó ra ngoài.
"Kết thúc?"
Liễu Bình này cau mày nhìn về phía máu thịt trên người mình, hỏi.
"Kết thúc, người đi về đi, ta cũng đang gấp đây."
Liễu Bình còn lại giơ tay lên, nhìn về phía đồng hồ không tồn tại, nói.
"Ngươi diễn sâu đấy."
Liễu Bình bị nuốt cười cười, thân hình hóa thành bóng mờ, vẫy vẫy trước khi
chính mình tan biến.
Một con Song đầu Thực Hồn Ma biến mất.
Con Song đầu Thực Hồn Ma khác thì khó hiểu hỏi: "Tại sao bản thân ta lại có
hai con?"
Liễu Bình giải thích: "Đây là một loại năng lực của ta, có thể làm cho sức chiến
đấu của ngươi tăng lên gấp đôi."
Song đầu Thực Hồn Ma khen ngợi: "Lợi hại, lúc đầu ta còn tưởng người đã bị
nuốt mất chứ, hóa ra là như vậy."
Nó nhìn về phía hư không, tại nơi đó hiện ra mấy hàng chữ nhỏ: "Thời gian
chiến đấu: Mười một giây.".
"Các ngươi đã chiến thắng đối phương, cũng thu được vị trí của đối phương
trong bảng xếp hạng:"
"Xếp hạng thứ 31 trong thế giới bên trong."
"Bắt đầu dịch chuyển."
Liễu Bình biến mất tại chỗ.
Hắn trở về căn phòng khi trước, vẫn đang ngồi trên ghế.
Tất cả quái nhân đều không nhịn được mà lùi về phía sau.
Liễu Bình lại không nhìn bọn chúng.
Hắn dùng tay nâng má, nói với giọng điệu suy tư: "Ta vẫn không cảm nhận
được sự kính sợ từ trên người các ngươi... có lẽ ta nên giết sạch các ngươi mới
đúng?"
"Lựa chọn đi..."
"Chết, hay thần phục."
Trong căn phòng.
Liễu Bình ngồi trước bàn, vẻ mặt không thay đổi, nói.
Mấy giây sau... Đám quái vật cùng tiến tới, đúng hầu dọc hai bên của hắn.
"À."
Liễu Bình cười khẽ.
Đám quái nhân lập tức quỳ một chân trên đất, cúi đầu không nói.
Giống như một nghi thức vậy.
Giữa hai lựa chọn "chết ngay lập tức"
và "gặp Chấp pháp giả Hắc Ám lại chết"
thì đám sinh vật Ác Mộng lại lựa chọn thứ hai.
Lại nói... May mắn mà thắng thì sao? Triệu hoán sư Ác Mộng mang theo sứ
mệnh hủy diệt Thần trụ.
Nó đã chứng minh nó rất mạnh.
Nếu như thắng... Những tùy tùng như mình sẽ nhận được ích lợi cực lớn.
"Dọn dẹp một chút, ta phải đi."
Liễu Bình nói.
Hắn vừa nói xong.
Mấy cái đầu trên bàn biến mất, vết máu cũng bị xóa đi sạch sẽ.
Những sinh vật Ác Mộng khác thì hóa thành từng tấm thẻ bài, rơi vào trong tay
Liễu Bình.
Hắn đứng dậy, đẩy cửa ra khỏi phòng.
Trên hành lang, trống rỗng, không có bất cứ người nào.
Liễu Bình vừa đi, vừa âm thầm hỏi: "Quái vật Ác Mộng khác đâu?"
Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn: "Địa cung Ác Mộng hấp thu một
nhóm Kỳ Quỷ giả có năng lực khá mạnh, có vẻ như bọn họ đã chuẩn bị trước,
mới vừa vào đã tìm được nhau, đang hợp lực phá hoại Địa cung, muốn chạy
trốn."
"Bọn họ có hi vọng sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Không có, Chấp pháp giả Hắc Ám đang chạy tới ngăn cản."
"Cơ hội tốt."
Liễu Bình nhìn về phía vị trí trong bảng xếp hạng của mình: Hạng thứ ba mươi
mốt trong thế giới bên trong.
"Đưa ta tới quái vật Ác Mộng hạng thứ ba mươi đi."
Hắn nói.
ắ ể
"Sắp dịch chuyển."
"Ba,"
"Hai,"
"Một."
Vụt... Liễu Bình biến mất tại chỗ, xuất hiện tại một khu vực nào đó trong Địa
cung Ác Mộng.
Mà cách hắn không xa, có một con quái vật nằm sấp trên tường, trên giáp xác
của nó có đầy hoa văn mê huyễn.
"Triệu hoán sư Ác Mộng?"
Quái vật cảnh giác hỏi.
"Là ta."
Liễu Bình nói.
"Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta muốn giết Chấp pháp giả Hắc Ám, ngươi có nguyện ý trở thành trợ thủ của
ta hay không?"
"Chỉ dựa vào ngươi?"
"Ta xếp hạng thứ ba mươi mốt trong thế giới bên trong."
"Thế nhưng xếp hạng của ta là ba mươi, dựa vào cái gì mà muốn ta nghe theo
lệnh của ngươi?"
"... Chết đi."
Hai người cùng biến mất tại chỗ, lại đồng thời xuất hiện trong một không gian
trống rỗng.
Một trận chiến đấu sinh tử lại bắt đầu.
Quái vật nhảy tới giữa không trung quát: "Áo giáp Ác Mộng, tới!"
Mười mấy mảnh chiến giáp từ hư không bay ra, liên tục dán lên người của nó.
Nó vốn có một lớp giáp xác rất dày, lại khoác thêm bộ chiến giáp nặng nề này
nữa, lực phòng ngự của nó trở nên cực mạnh.
"Như thế nào? Ha ha ha, coi như ta đứng im cho ngươi đánh, ngươi cũng không
đánh nổi ta!"
Quái vật cười như điên.
Liễu Bình cúi đầu, lựa chọn thẻ bài trên tay, tùy ý ném ra vài tấm thẻ bài.
Từng tiếng vang nhỏ xuất hiện.
Năm tên quái vật nguyên sinh Ác Mộng xuất hiện.
Quái vật thấy được tình cảnh này, nói với vẻ khinh thường: "Ngươi cũng dám
gọi người? Hừ! Chẳng lẽ coi là ta không có sao?"
ấ ấ ấ ế
Nó lấy một tấm thẻ bài ra, cao giọng nói: "Tới đi, mấy người anh em xếp hạng
cao hơn ta! Tới đây quần âu nào!"
Thẻ bài ném ra ngoài... Gió thổi qua.
Thẻ bài lại lơ lửng bay trở về, lại rơi vào trong tay của nó.
Hai hàng chữ nhỏ hiện lên giữa không trung: "Triệu hoán sư Ác Mộng mang
theo sứ mệnh của một vị tồn tại vĩ đại, nếu như người dám dùng phương thức
quần ẩu để giết hắn, vậy thì đồng đẳng với việc đối nghịch với tồn tại vĩ đại."
"Ngươi sẽ chết."
Quái vật ngẩn người khi nhìn hai hàng chữ nhỏ này, một lúc lâu sau nó mới cao
giọng hét: "Không đúng, hắn có thể gọi giúp đỡ, tại sao ta lại không thể?"
Lại có một hàng chữ nhỏ hiện lên: "Xin lỗi, đây là quy tắc do 'sứ mệnh' trên
người đối phương mang tới."
Vẻ mặt quái vật biến đổi không ngừng, liếc trộm phía đối diện.
Liễu Bình vẫn đang cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Năm đánh một đúng là có hơi
bắt nạt người thật, làm cho ta cũng cảm thấy không đành lòng nhìn..."
Hắn lại rút ra hai tấm thẻ bài trên tay, ném về phía trước... Bụp bụp! Hai tiếng
vang nhẹ xuất hiện, hai bóng hình dữ tợn hiện ra.
Hiện tại.
Quá vật Ác Mộng bên mình đã tăng lên tới bảy con.
Lúc này, Liễu Bình mới hài lòng, gật đầu: "Ta không đành lòng nhìn thấy thời
gian quá dài... thêm hai con nữa chắc hẳn sẽ giải quyết đối thủ nhanh thôi."
Gió lạnh thổi qua.
Quái vật Ác Mộng phía đối diện đã cúng lại.
Tới khi...
"Yên tâm đi, chúng ta đảm bảo quá trình sẽ rất nhanh."
Song đầu Thực Hồn Ma nói với vẻ thoải mái.
Khi nghe tới đây, quái vật Ác Mộng bỗng giật mình tỉnh lại, đã nhận ra một loại
chẳng lành nào đó sắp xảy ra.
Trong khoảnh khắc đó...
"Chờ đã! Ta đầu hàng! Ta đầu hàng được không!"
Quái vật Ác Mộng xếp hạng thứ 30 trong thế giới bên trong hét lớn.
Bảy đối thủ cũng dừng bước lại.
Bọn chúng quay đầu nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình nghiêm túc nói: "Một khi đầu hàng thì người đã không còn đường lui
nữa rồi, ngươi chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn! Chắc chắn!"
Á ầ
Quái vật Ác Mộng liên tục gật đầu, nói.
Điều này không phải nói nhảm hay sao, nếu không chắc sẽ bị đánh chết tại chỗ,
chẳng lẽ ta dũng cảm được như vậy hay sao? Liễu Bình nói: "Nghe nói người
còn có mấy người anh em xếp hạng cao hơn người nữa?"
Quái vật Ác Mộng cười nịnh nói: "Đúng vậy, đều là anh em tốt cả, chúng ta đã
từng cùng tham gia rất nhiều trận chiến tranh hủy diệt."
"Đi thôi, đi tìm các anh em của người để tâm sự."
Liễu Bình vỗ tay.
Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ hiện lên: "Ngươi chiến thắng đối thủ."
"Vị trí của người trong bảng xếp hạng tăng lên một bậc, hiện tại đang xếp hạng:
"
"Thứ ba mươi."
Danh Sách Chương: