Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy -- “Người dùng thủ đoạn gì để chiến đấu?"
Triệu Hồng Tài cảm thấy hứng thú mà hỏi.
"Đao."
Liễu Bình nói.
"Đao?"
"Đúng vậy."
"... Tới, chúng ta so chiêu đi."
"Thưa thầy, đao thuật của ta cũng khá tốt, nếu muốn so chiêu, ta sợ làm ngài bị
thương thôi."
"Ha ha ha, sẽ không có việc gì đâu, đến đây đi, chúng ta chỉ đánh một chiêu thôi
mà."
Liễu Bình nhìn dáng vẻ như đã định liệu trước của đối phương, cũng cảm thấy
thật sự như thế.
Đối phương là Thẻ Bài Sư cấp 60 mà.
Tuy hắn là một thiếu niên nông thôn, còn không rõ Triệu Hồng Tài thuộc cấp
bậc nào trong thời đại này, nhưng tốt xấu gì cũng cao hơn hắn gần 20 cấp.
So chiêu với cao thủ là một loại mài giũa đối với bản thân.
"... Vậy được rồi, thầy Triệu, xin hãy chỉ giáo."
"Ừ, đến đây đi."
Một phút sau.
Phi Toa bỗng xuyên qua tầng mây, hạ cánh gấp xuống tầng cao nhất của một
bệnh viện chiến địa.
Triệu Hồng Tài bị kéo đi cấp cứu.
Cũng may y thuật thời đại này sớm đã đạt tới trình độ đỉnh cao, có rất nhiều
chức nghiệp giả y thuật giải phụ trách canh giữ ở bệnh viện tiền tuyến.
Qua hai mươi phút.
Triệu Hồng Tài khỏe như vậm xuất hiện trước mắt Liễu Bình.
"... Là ngài nói không sao nên ta mới xuất đao."
Liễu Bình oan ức mà nói.
Mí mắt Triệu Hồng Tài giật giật, vỗ lên bả vai hắn và nói: “Ha ha ha, ta nói sẽ
không có gì, người xem không phải hiện tại ta vẫn nguyên vẹn sao?"
Hai người cùng bay lên Phi Toa.
ồ ấ ế
Triệu Hồng Tài lấy ra một thẻ bài, viết lên trên đó là: “Tân sinh viên lớp dự bị:
Liễu Bình, đánh giá cấp bậc: SSS, ghi chú 1: Đang trong quá trình thức tỉnh đạo
thuật, ghi chú 2: Đừng để hắn rút đao (Nhất định phải tin tưởng ta).”.
"Hả? Thầy đang làm gì vậy?"
Liễu Bình quay đầu lại hỏi.
"Không có việc gì! Xử lý một vài sự vụ thôi."
Triệu Hồng Tài miễn cưỡng cười nói.
Phi Toa lại bay lên không lần nữa, lao về hướng thủ đô.
Đại học Thủ Đô.
Văn phòng hiệu trưởng.
Liễu Bình và Triệu Hồng Thi đi vào, liếc một cái đã thấy được bà cụ ngồi sau
một cái bàn làm việc to lớn.
Trông bà ta có vẻ hòa ái dễ gần, vừa uy nghiêm lại hiền từ, vừa thấy Triệu Hồng
Tài thì cười chào hỏi: “Đây không phải Hồng Tại sao? Ngọn gió nào thổi người
tới đây vậy?"
"Chào giáo sư,"
Triệu Hồng Thi hành lễ với bà cụ, nghiêm túc nói: “Chỗ ta có một sinh viên
chọn cần được sắp xếp vào lớp dự bị, hơn nữa vốn dĩ ta cũng muốn đến thăm
ngài nên tiện thể mang trò ấy tới luôn."
"À? Là nguyên nhân gì mà muốn đưa hắn vào lớp dự bị thế?"
Bà cụ hỏi.
"Thẻ Bài Sư trời sinh, thiên phú chiến đấu cực cao, các bộ môn đều đã phê
chuẩn, cuối cùng ta dẫn hắn tới gặp ngài một lần."
Triệu Hồng Tài nói.
Liễu Bình trộm đánh giá bà cụ.
Bà ta có thể lên làm hiệu trưởng của đại học Thủ Đô, lại được người như Triệu
Hồng Tài tôn trọng gọi một tiếng giáo sư, khẳng định là có chỗ hơn người.
Người như vậy thường đức hạnh cao thượng, rất được -- Liễu Bình đang nghĩ
ngợi thì nhìn thấy một hàng chữ nhỏ chậm rãi hiện lên trên đầu bà cụ kia: “Vật
thể không rõ cấp 500, đang trong trạng thái ngụy trang da người."
Đúng lúc này, bà cụ nhìn về phía Liễu Bình, hiền lành nói: “Tới thì tốt, đại học
Thủ Đô sẽ trở thành nơi tốt đẹp nhất trong trí nhớ của ngươi, nó đã đào tạo rất
nhiều chiến sĩ cường đại đối kháng với vật thể không rõ, tất nhiên trong tương
lai ngươi cũng là một trong số đó."
Liễu Bình đúng rất lễ phép, cung kính hành lễ nói: “Chào hiệu trưởng."
Cấp 500! Ngươi đang đùa ta đó hả! Hôm nay chẳng lẽ là ngày cá tháng tư đặc
thù của giao diện thao tác anh linh? Cho nên nó bịa đặt ra câu chuyện buồn cười
là có một quái vật cấp 500 ngồi ở phòng hiệu trưởng chờ hắn chui đầu vô lưới?
ễ ề ể
Liễu Bình lập tức có điều chỉnh bản thân, để tránh mình lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng
nào.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra: “Ngươi bị
khóa chặt."
"Dao động linh hồn của ngươi đã bị ghi chép lại."
"Trên người của người bị gieo một loại đánh dấu không rõ đến từ không gian
cao đẳng."
"Đối phương phát động Hoang Ngôn Chiêm Bắc Chi Thuật."
"Thuyết minh: Nếu người nói ra bất cứ câu nói dối nào, thuật này sẽ phát động
từ lời nói dối đó để tiến vào trong não của ngươi, nhìn thấy tất cả bí mật của
ngươi."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.- - Không thể nói dối! !! Liễu Bình vẫn duy
trì vẻ mặt ngây thơ nọ.
Bà cụ hỏi: “Đức nhỏ, người tên là gì?"
"Ta tên là Liễu Bình."
Liễu Bình mở miệng nói.
"Bình Bình An An -- Đây là một cái tên không tồi, cha mẹ ngươi đặt cái tên này
là có ngụ ý đó, có đúng không?"
Bà cụ cười tủm tỉm hỏi.
Triệu Hồng Tài đứng bên cạnh, lộ ra nụ cười cổ vũ.
Liễu Bình im lặng một chớp mắt.
Lúc này tốt nhất là nói hùa theo đối phương, không cần chống đối, như vậy sẽ
tương đối thuận lợi để hoàn thành quá trình nhập học.
Nhưng mà không được.
Tạm thời không bàn đến chuyện cha mẹ trong thế giới này đặt tên cho hắn rốt
cục có ý này hay không.
Thật ra lúc trước sư phụ có hỏi hắn, vì sao lại đặt cái tên bình thường như vậy
cho mình.- - Đúng vậy, tên này là do hắn tự đặt.
Ý của nó là -- “Không, ý nghĩa của cái tên này là bình định thiên hạ."
Liễu Bình nói.
Nói thật.
Thuật kia không thể phát động.
Bà cụ gật đầu nói: “Đại học Thủ Đô chính là trường đại học hàng đầu, chúng ta
luôn nỗ lực xây dựng nó, ta tin rằng sẽ có một ngày trong tương lai, ngươi sẽ trở
thành người giống như ta, có đúng không?"
Cho dù là bất cứ ai, lúc này cũng sẽ nói đúng vậy.
Nhưng mà không thể nói.
ế ể ấ
Nếu nói là –– Bà cụ là vật thể không rõ cấp 500, khoác một bộ da người.
Nhân loại làm sao có thể trở thành tồn tại như nó kia chứ? Bất cứ câu trả lời
theo bản năng nào cũng sẽ biến thành một lời nói dối! Mà một khi nói dối, bà cụ
này sẽ lập tức nhìn trộm được linh hồn và ký ức của Liễu Bình! Đây là một cái
bẫy rất tinh vi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK