Thủy Thụ làm một đứa trẻ sơ sinh, đã quấy khóc một đêm, lúc này cũng thật sự
mệt mỏi.
Chỉ thấy nàng ta nắm chặt lấy mấy cái trang sức kia, đôi mắt lập tức nhắm lại,
rất nhanh đã ngủ say sưa.
Giữa không trung, quái vật đầu người thân rắn kia bơi lượn mấy phút, thấy
trong tay nữ anh nắm mấy trang sức hộ thân rất mạnh, lúc này mới hoàn toàn
dẹp bỏ suy nghĩ.
Nó lướt xuống phía dưới, chui vào đại dương mênh mông rồi biến mất không
thấy đâu nữa.
“Ngươi tên là Liễu Bình đúng không? Đệ tử của Bách Linh Quan?"
Nương nương hỏi.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
"Hôm nay còn sớm, không cần xua hàn khí cho Công chúa, ngươi đi đến núi
Quy Tàng nhìn xem, có lẽ sẽ chọn được công pháp thích hợp với người -- đây là
điều mà hôm qua bệ hạ đã cho phép."
Nương nương nói.
Liễu Bình thấy rõ người này đang lấy lòng hắn, tất nhiên cảm kích mà nói: “Đa
tạ nương nương, vậy thủ hạ đi."
Liễu Bình nói.
"Đi đi."
Nương nương mỉm cười nói.
Liễu Bình rời khỏi tẩm cung, âm thầm suy nghĩ một lần, chỉ cảm thấy toàn bộ
thế giới như bị bao phủ trong sương mù, căn bản không thấy rõ chân tướng
được giấu trong đó.
Hắn bỗng vứt bỏ suy nghĩ, lắc đầu nói: “Thôi được, ta mau chóng tăng cường
sức mạnh Tứ Thánh Trụ, đồng thời gia tăng thực lực của bản thân lên-nếu thực
lực thật sự đã đủ, còn sợ những chuyện xấu này hay sao?"
Hắn bước vài bước rồi bỗng dừng lại.
Phía trước.
Vị cung nữ buổi sáng đã gặp mặt kia đang chờ hắn.- - Nữ quỷ ba đầu đang bám
vào người cung nữ này! Thấy Liễu Bình đi tới, cung nữ khụy người thi lễ và
nói: “Liễu thị vệ, ta mang người đi đến núi Quy Tàng."
"Làm phiền."
Liễu Bình chắp tay nói.
ề ồ
Hai người một trước một sau đi về hướng cái hồ dài kia.
Cứ đi tới đi tới, cung nữ đột nhiên hỏi: “Liễu thị vệ, gần đây ta mới biết được
người đã từng làm nhiều chuyện nổi danh như vậy, rốt cục ngươi là người như
thế nào?"
"Là người luyện võ."
Liễu Bình nói.
"Chỉ đơn giản như vậy sao? Ta lại cảm thấy nhất định Liễu thị vệ có bí mật mà
người khác không biết được."
Cung nữ nói như đang ám chỉ điều gì.
Liễu Bình cười nói: “Tỷ tỷ hỏi nhiều như vậy là tính gả cho ta sao?"
Cung nữ sửng sốt, lắc đầu nói: “Chỉ đơn thuần là tò mò."
"Nếu tỷ tỷ không tính gả cho ta thì đừng hỏi."
"Vì sao?"
"Thời gian của ta rất quý giá, không có hơi sức đầu từ từ kể chuyện cho người
nghe."
Liễu Bình thành khẩn nói.
Sắc mặt cung nữ lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thật ra ta rất thích ngươi,
muốn hiểu biết người thêm một bước, sau khi biết thêm... Nói không chừng sẽ
muốn gả cho ngươi."
Liễu Bình cười rộ lên, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ đừng tò mò về ta như vậy, dù sao
tuổi người lớn như vậy, trông cũng khó coi, gặp người ta là dò hỏi tới cùng, ta
sẽ không thích ngươi."
Sắc mặt cung nữ thay đổi mấy lần, cuối cùng cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Hai người yên lặng đi đến bên hồ.
Trên hồ tràn đầy lá sen, giữa hồ có một ngọn núi đá bị sương mù phủ kín, không
nhìn thấy được rốt cục đỉnh núi nằm ở nơi nào.
"Đi thôi."
Cung nữ nói.
Liễu Bình nhìn khắp mọi nơi, sau đó hỏi: “Thuyền đâu?"
"Hôm nay không có thuyền."
Cung nữ cười lạnh nói.
Liễu Bình thở dài nói: “Vậy thôi."
Hắn bất người lên cao, hóa thành hỏa phượng bay về hướng núi đá nằm giữa
mặt hồ.
Cung nữ nhìn chằm chằm vào hỏa phượng, bỗng nâng tay lên ấn một quyết,
quát khẽ: “Đi."
ồ ổ
Oanh –– Hồ nước chợt nổ tung lên trời cao.
Mấy con quái vật quanh thân quấn quanh khí tức suy bại xuất hiện ở trước mặt
hỏa phượng, nhào thẳng về phía hắn.
Liễu Bình đang ở bên trong hỏa phượng, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn thoáng qua
những con quái vật đó.
Chỉ một thoáng.
Trên đầu mỗi một con quái vật đều lộ ra một hàng chữ nhỏ: "Kết giới Phong Ấn
chi Ma: ? ?:"
"Kết giới Phong Ấn chi Ma: ? ?
"
"Kết giới Phong Ấn chi Ma: ? ?:"
"Tà vật: Trùng yêu ký sinh (Đang bị trói buộc)."
Thì ra là thế.
Xen lẫn tà vật có thể nhìn thấy với Phong Ấn Chi Ma mà người bình thường
không thể thấy lại.
Bất cứ kẻ nào chợt gặp địch, theo bản năng sẽ lập tức ra tay.
Trừ phi hắn không nhìn thấy! Nói cách khác, làm vậy có thể lập tức nhìn ra rốt
cuộc Liễu Bình có thể thấy được Phong Ấn chi Ma hay không.
Liễu Bình không chút do dự mà rút Bách Nạp Đao ra, vung về hướng tà vật kia
-- Chỉ thấy biển lửa vô biên hóa thành một đường thẳng, trảm lên người trùng
yêu ký sinh, lập tức đốt nó thành tro bụi.
Liễu Bình thu đao, mặc kệ những Phong Ấn chi Ma đó, thân thể lại bật lên lần
nữa, lập tức bay về phía ngọn núi đá kia.
Mà những Phong Ấn chi Ma kia bay múa một trận, bỗng ra tay thả ra từng
luồng hắc quang.
Liễu Bình bất động.
Những hắc quang đó xẹt qua người hắn, không hề đánh trúng hắn.
Công kích là giả! Cung nữ đứng bên hồ lẳng lặng quan sát, lúc này lắc đầu nói:
“Xem ra là ta suy nghĩ nhiều, hắn căn bản không nhìn thấy..."
Cuối cùng ả ta lười nhìn Liễu Bình thêm cái nào nữa, chỉ xoay người rồi nhanh
chóng rời đi.
Danh Sách Chương: