Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài phút sau.
Bàn tay máu rốt cuộc cũng trượt qua cổ hắn rồi vỗ vỗ lên lưng một bạn học phía
trước.
Học sinh kia không hề phát hiện.
Bàn tay máu di chuyển hướng về phía trước, lại vỗ vỗ lên lung học sinh hàng
thứ ba.- - Vẫn không bị phát hiện.
Bàn tay máu như một con rắn trượt về phía trước, lần lượt chụp đánh lên lưng
các học sinh.
Bỗng nhiên.
Lúc bị vỗ vào, có một học sinh cảm thấy khó hiểu nên xoay đầu, nhìn thoáng
qua người bạn học sau lưng hắn.
"Ngươi làm gì?"
Hắn hỏi nhỏ.
"Cái gì? Ta đâu có gọi người?"
Bạn học sau lưng không hiểu gì mà đáp.
"Không gọi ta, vậy ngươi vỗ ta làm gì?"
Học sinh kia trùng đối phương một cái, sau đó hậm hực quay đầu lại.
Bàn tay máu bỗng dừng lại.
Chỉ thấy nó mở ra năm ngón tay máu chảy đầm đìa, nhẹ nhàng xách sau cổ học
sinh kia lên một cái -- Một hư ảnh mơ hồ hình người bị nó xách ra.
Ban đầu lúc vừa xuất hiện, hình như bóng người còn chưa kịp phản ứng, nhìn
đông nhìn tây một lượt, thậm chí còn phát ra tiếng gọi ầm ĩ rất nhỏ.
- Không có ai nghe thấy.
Mãi đến lúc này, bóng người kia mới phát hiện mình bị một bàn tay dài ngoằng
quỷ dị nhấc lên giữa không trung.
Bóng người kia cuống quít giãy giụa.
Nhưng vô dụng.
Bàn tay máu giữ chặt lấy bóng người này, nhanh chóng lùi về trụ đồng thau tràn
ngập sương mù kia.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Một tiết học vô cùng dài đã kết thúc, giáo viên cầm lấy giáo trình rồi rời đi.
Trụ đồng thau ngoài cửa sổ vẫn sừng sững bất động.
ễ ầ ắ ầ ầ
Liễu Bình cúi đầu nhìn bài tập mà giáo viên đã giao, bắt đầu cầm bút làm.
Các bạn học khác thì sôi nổi nói chuyện, ăn cái gì, đi lại ra sao.
Học sinh bị bàn tay máu túm đi mất cái bóng dáng mơ hồ kia lại ngồi ở vị trí cũ,
hắn ta ngơ ngác nhìn về phía bảng đen, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Liễu Bình đặt bài tập lên trên bàn, nói với bạn ngồi cùng bàn: “Thời gian nghỉ
giữa tiết là bao lâu?"
"Mười phút."
Ngồi cùng bàn là một cô gái, cô ta cười cười với hắn.
"Được, xem ra có thể đi ra ngoài một chút."
Liễu Bình nói.
"Chờ đến tiết thể dục ta có thể dẫn người ra sân trường để đi dạo."
Ngồi cùng bàn hơi thẹn thùng mà nói.
"Vậy cảm ơn người trước."
Liễu Bình nói.
Hắn đang chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng học thì chợt thấy lớp trưởng hô lớn
ngoài cửa phòng: “Liễu Bình, giáo viên bảo người đi ra một chuyến."
Liễu Bình hỏi: “Là chuyện gì?"
"Hình như là chuyện vừa học vừa làm."
Lớp trưởng nói.
"Được, ta đi ngay."
Liễu Bình đứng dậy rời khỏi phòng học, đi dọc theo hành lang thật dài đến được
văn phòng giáo viên.
Chưa đi được bao xa.
Trong phòng học sau lưng bỗng truyền ra một tiếng thét chói tai vô cùng sợ hãi.
Đó là một loại âm thanh vượt qua cả cực hạn.
Tiếng thét chói tai thể hiện sự tuyệt vọng và sợ hãi đến tột cùng, trong nháy mắt
đã vang vọng toàn bộ khu dạy học.
Tất cả mọi người dùng hành động đang làm lại.
"Đã xảy ra cái gì?"
"Có người đang thét, không biết xảy ra chuyện gì!"
Bọn học sinh trên hành lang quay mặt nhìn nhau, vội vàng chạy về hướng
phòng học.
Liễu Bình không chút do dự mà xoay người, lẫn vào đám người và cùng đi đến
trước cửa phòng học, nhìn vào bên trong.
ấ ế ỗ
Chỉ thấy một học sinh nam đang đứng trên ghế, nói xin lỗi với chung quanh:
“Ha ha ha, ngại quá, vừa rồi nằm lên bàn ngủ quên nên mơ thấy ác mộng."
Lớp trưởng giận dữ nói: “Trần Tiểu Minh, ngươi có biết mình đang làm gì
không? Vừa rồi thiếu chút nữa làm mọi người lo lắng muốn chết!"
Học sinh nam kia liên tục tạ lỗi: “Ngại quá, ta thật sự không phải cố ý."
Thì ra là nằm mơ!
"Hứ!"
"Đồ nhát gan!"
"Dọa chết người ra, thì ra chỉ là nằm mơ!"
Bọn học sinh vây xem cảm thấy không thú vị, vội nhốn nháo tản đi.
Lúc này các giáo viên cũng tới, biết được ngọn nguồn thì dò hỏi một hồi, thấy
không có gì rồi rầy la vài câu, sau đó bỏ đi.
Liễu Bình đảo mắt qua nam sinh tên là Trần Tiểu Minh kia, chỉ thấy trên đầu
hắn ta hiện ra hai hàng chữ nhỏ: “Vật thể không rõ (Ký sinh)."
"Thân xác trống rỗng còn lại sau khi linh hồn bị ăn sạch, bị vật thể không rõ
hoàn toàn chiếm cứ."
Liễu Bình không chút do dự, xoay người đi đến văn phòng nằm ở cuối hành
lang.
Đây không phải thế giới chân thật đang được Trấn Ngục Đao che chở sao? Dựa
theo cách nói của Trấn Ngục Đao thì trước khi thẻ bài thứ nguyên ra đời-- Đáng
lẽ thế giới chân thật sẽ được an toàn! Vì sao lại có trụ đồng thau và vật thể
không rõ chạy ra? Bỗng nhiên.
Giọng nói của Trấn Ngục Đao vang lên trong lòng hắn: “Đừng hỏi ta bất cứ
chuyện gì, ta không thể nói chữ nào cả."
"Vì sao?"
Liễu Bình thầm hỏi.
"Bởi vì không có vỏ đao!"
Trấn Ngục Đao quang theo chút cảm xúc, nó nói: “Không có vỏ đao thì người
không được ta che chở, không thể trực tiếp nghe hết tất cả chân tướng."
Vỏ đao? Liễu Bình hồi tưởng lại, trên vỏ Trấn Ngục Đao có một loại uy năng
độc đáo, gọi là Hiam Mặc.
"–– Kẻ cầm đao này có thể nghe được tất cả bí mật, không sợ gì cả."
Xem ra hắn phải tăng nhanh tốc độ tìm kiếm manh mối.
Cửa văn phòng mở ra.
Nhung Liễu Bình vẫn gõ gõ lên cửa, hô lớn: “Báo cáo thầy!"
"Tiến vào."
Liễu Bình đi vào, đúng lại trước bàn làm việc của chủ nhiệm.

"Đơn xin vừa học vừa làm đã được phê duyệt, trò nhìn bảng biểu này thử,
không có vấn đề thì ký tên lên đó."
"Vâng, cảm ơn thầy."
Liễu Bình nói cảm ơn.- - Làm sao hắn có thời gian vừa học vừa làm đây? Lúc
ấy khi trụ đồng thau kia xuất hiện bên ngoài phòng học, vì che giấu vẻ mặt khác
thường của mình nên hắn mới nói muốn vừa học vừa làm.
Giờ thì xong rồi.
Vậy là hắn đã đào hố tự chôn mình.
Đột nhiên đổi ý là không thể, rất dễ khiến người ta hoài nghi, đặc biệt là vật thể
không rõ kia đã biến thành bạn học của mình.
Một chút khác thường cũng có khả năng khiến nó chú ý.
Liễu Bình cầm lấy bảng biểu cẩn thận xem qua một lần.
Tính ra vẫn rất nhẹ nhàng.
Từ hôm nay trở đi, sau tan học hắn sẽ đi quét dọn Diễn Võ Trường, thu dọn
gian trữ vật và kho hàng công cộng.
Mỗi tháng sẽ kiếm được sáu trăm đồng.
Chỉ cần hoàn thành công việc này thì còn có thể được quỹ trợ cấp cho học sinh
nghèo khó của trường hỗ trợ chừng tám trăm đồng.
Cộng hết lại là một ngàn tự, cũng đủ cho phí tổn sinh hoạt của một người.
Liễu Bình ký tên, sau đó nói thêm lần nữa: “Cảm ơn thầy đã cho ta cơ hội này."
Chủ nhiệm cất bảng biểu, cười nói: “Cố gắng học tập, tranh thủ thi đậu một
trường đại học tốt, đi đi."
"Vâng."
Liễu Bình rời khỏi văn phòng rồi trở lại phòng học, sau đó ngồi xuống vị trí của
mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK