Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã khiến Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ hóa thành vật hư cấu."
"Nó cũng không tồn tại trong Mộng Cảnh!"
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua.
Liễu Bình đứng trong hư không, nhìn thần trụ thiêu đốt tản ra khí tức tội và phạt
kia, dần dần trở nên hư ảo, mãi cho đến hoàn toàn biến mất.- - Thần trụ không
tồn tại! Nhưng cho dù như thế.
Liễu Bình cẩn thận cảm ứng, vẫn có thể cảm nhận được một chút khí tức sức
mạnh còn lại.
Loại khí tức này như một con dấu, lại như cái đuôi nào đó, chỉ có hắn có thể
cảm ứng được nó tồn tại.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn hiện lên một cảm ngộ.
Năng lực Hí Kịch Sư này “Có thể biến tất cả sự vật chân thật thành giả dối,
cũng có thể hủy bỏ hiệu quả này vào bất cứ lúc nào”.
Khí tức duy nhất còn lưu lại này chính là chuẩn bị ở sau để “Hủy bỏ"
hiệu quả giả dối trước mặt.- - Hắn có thể hủy bỏ hiệu quả này vào bất cứ lúc
nào.
Liễu Bình mở miệng nói: “Hiện tại có được không? Ta cho rằng như vậy cũng
đủ giúp thần trụ không bị càng nhiều tà ma chú ý tới."
Không có đáp lại.
Hắn quay đầu lại nhìn, lại không nhìn thấy người thủ hộ Mộng Cảnh đâu.
Nó không ở nơi này.
Liễu Bình đang cảm thấy kinh ngạc thì chợt thấy một bóng dáng thoáng hiện từ
hư không cực xa.
Đó là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
Là Huyết Vũ! Ả nhìn chằm chằm Liễu Bình, vẻ mặt âm lãnh mà nói: “Ngươi
lừa gạt ta... Lừa đi tri thức và kỹ xảo của ta."
Liễu Bình nhún vai và nói: “Làm cho rõ ràng, là người dùng cờ xí kia thay đổi
chủng tộc của chúng ta, hiện tại lại tới nói ta không đúng, hình như quá không
cần mặt mũi đó."
Huyết Vũ lập tức tung ra một chiều.
Đại kỳ máu đen bạch cốt kia lập tức hiện ra trên hư không.
Nhưng không đợi ả làm ra bất cứ động tác nào, Liễu Bình đã lớn giọng mà quát:
“Là muốn thay đổi chủng tộc lần nữa sao? Tới đi!"
Huyết Vũ trừng mắt nhìn hắn mà nói: “Ngươi ——”.
ễ ắ ể
Liễu Bình cắt ngang lời ả nói: “Ngươi cái gì mà ngươi, hiện tại ta đã càng hiểu
biết tri thức và kỹ xảo của tà ma, không phải sao? Chờ lát nữa chúng ta lại đánh,
ta nhất định có thể càng dễ đối phó ngươi, tin không hả?"
Điều này đương nhiên là thật.
Hắn đã đạt được pháp môn thao túng sức mạnh của tà ma từ trên người Huyết
Vũ, thậm chí có thể thao túng chiến giáp khổng lồ.
Cán cân thắng bại đã lặng lẽ không một tiếng động mà nghiêng đi.
Huyết Vũ lập tức rơi vào do dự.
Đúng lúc vào lúc này, trên đại kỳ máu đen hiện ra một rồi lại một gương mặt tà
ma dữ tợn.
Chúng xuyên thấu qua đại kỳ máu đen mà nhìn chăm chú chung quanh.
Vô số khí tức tà ma xuyên qua đại kỳ, tản ra bốn phương tám hướng, xuyên qua
hư không vô tận.
Giây lát sau.
Một giọng nói quái dị vang lên từ đại kỳ: “Thì ra là Mộng Cảnh của chúng
sinh..."
"Một nơi đáng buồn đến cỡ nào, không có cái gì cả, chỉ là giấc mộng cuối cùng
của lũ linh hồn, không cần chúng ta ra tay thì sớm muộn gì nó cũng hỏng mất,
bởi vì sau khi mất đi chúng sinh, sớm muộn gì mộng cũng sẽ tỉnh lại."
"Chỉ có một tên rác rưởi như vậy, thật sự không đáng ra tay, càng không đáng
mất công tiến vào Mộng Cảnh, điều này có vẻ quá buồn cười."
"Kẻ cầm cờ –– “Nơi này giao cho ngươi, dù sao biểu hiện của ngươi cũng giống
như thứ rác rưởi kia, không quan trọng gì mấy."
Câu nói vừa dứt.
Một loạt gương mặt trên đại kỳ máu đen lặng lẽ biến mất.
Tĩnh mịch.
Huyết Vũ và Liễu Bình đều không nói gì.
Tuy thời gian không còn tồn tại, nhưng tất cả sự vật vẫn không ngừng đẩy mạnh
hướng về phía trước.
Qua chừng vài giây.
Liễu Bình thử thăm dò: “Ngươi xem, hiện tại ngươi cũng không thể đánh lại ta,
không bằng chúng ta hòa thuận ở chung?”.
Huyết Vũ nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Đừng đắc ý, chờ thực lực của
ta tăng lên lần nữa thì ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Thân thể ở chợt lóe, lập tức bay lên trời cao, rất nhanh đã không thấy bóng
dáng.
Liễu Bình ôm hai tay đứng tại chỗ, trong lòng không khỏi âm thầm suy tư -- Có
nên cho ả uống thêm nước Vong Xuyên lần nữa không? Đáng tiếc hiện tại ả chỉ
ố ẳ ế
có cảnh giới Kim Đan, uống một ngụm chẳng phải trực tiếp tại mạng sao? So
với chế tạo cục diện không ổn định, còn không bằng... Để ả đi thôi.
Chờ ả tu hành tới độ cao nhất định, lại để ả chuyển thể cũng không muộn.
Nghĩ như vậy, Liễu Bình cũng yên tâm hơn.
Bỗng nhiên.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện ra: “Ngay vào lúc ngươi phóng thích
Hí Kịch Sư, người thủ hộ Mộng Cảnh và người đã hoàn thành một lần phối
hợp."
"Để nó đặc biệt hấp dẫn các tà ma dò xét Mộng Cảnh rồi cho ra kết luận."
"Từ giờ trở đi, Mộng Cảnh sẽ nằm trong tình trạng an toàn trong khoảng thời
gian rất dài."
"Chúc mừng."
"Các người đồng tâm hiệp lực hoàn thành một lần lừa gạt."
"Đây cũng là cách mà người thủ hộ Mộng Cảnh chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng
lại có thể khiến tà ma lui đi."
"Suất diễn của người gia tăng một điểm."
"Suất diễn hiện giờ: 1/10."
"Xin hãy tiếp tục gia tăng suất diễn để giải khóa năng lực biểu diễn mới."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Trong hư không hắc ám, hào quang sao trời vô tận lại hiện hóa ra trước mắt
Liễu Bình.
Là người thủ hộ Mộng Cảnh.
Nó lại xuất hiện trên hư không lần nữa, trên mặt mang theo một chút ý cười:
“Tà ma chán ghét tất cả hành động không có giá trị, khi chúng phát hiện Mộng
Cảnh không đáng nhắc tới, sẽ hoàn toàn mất đi hứng thú."
"Trừ kẻ cầm cờ kia."
"Nó phải giết người để tìm về tôn nghiêm và địa vị của mình."
Liễu Bình nói tiếp: “Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Tuy tà ma tạm thời thối
lui, nhưng chúng ta cũng không thể vẫn chờ ở nơi này mà không làm cái gì."
Người thủ hộ Mộng Cảnh quan sát hắn, thấp giọng mà nói: “Làm cho cả Luyện
Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ hóa thành hư vô, chuyện này hao phí rất nhiều sức
mạnh Huyền Bí, hiện tại người chỉ có thể phát động năng lực kia thêm một lần,
nhất định phải để Huyền Bí tiến vào trạng thái nghỉ ngơi."
"Ý ngươi là, hiện tại ta cần phát động năng lực kia thêm một lần?"
Liễu Bình hỏi.
"Nếu ngươi muốn cứu vớt những đồng bọn như người đã nói thì nhất định phải
phát động năng lực kia lần nữa... Nếu người đưa ra lựa chọn chính xác, ta sẽ để

người trả lời câu hỏi cuối cùng kia."
Người thủ hộ Mộng Cảnh nói.
"Trả lời câu hỏi kia rồi sẽ thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Thế giới Luyện Ngục và Vĩnh Dạ là thế giới thần kỳ nhất trong chư giới, mặt
ngoài nó chỉ do anh linh và thi thể tụ tập, trên thực tế, nó lại có cánh cửa của
riêng mình, có thể dẫn đến thế giới không thể biết nào đó.”.
Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: “Nếu ngươi đáp đúng vấn đề cuối cùng thì cánh
cửa của thế giới Mộng Cảnh sẽ mở ra vì ngươi, ngươi sẽ chứng kiến chân tướng
của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK