Trong rừng cây... Vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Qua thêm mấy phút.
Từng cây cối chậm rãi lắc lư.
Lá trên cây thu lại hết, hóa thành từng xúc tu mềm mại, không ngừng bay múa
trên hư không, cứ như đang tìm kiếm tung tích đám người Liễu Bình.
Mà những xúc tu thật nhỏ đó chỉ là bộ phận nhỏ bé của rừng cây.
Mặt ngoài từng cây đại thụ trở nên bóng loáng mà có huyết nhục, giống như
những cánh tay linh hoạt, không ngừng sờ soạng tìm kiếm trên mặt đất.
Trong hư không, giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: “Hì hì, các ngươi trốn ở nơi
nào vậy? Sao những hư vô chi thứ (Gai hư vô) kia lại không tìm thấy các
ngươi."
Giọng nói của Liễu Bình cũng vang lên từ hư không: “Chúng là một bộ phận
thân thể của ngươi sao?"
"Không phải, chúng là xiềng xích trói buộc ta, không lúc nào là không hút máu
ta, không cho ta cơ hội sống lại."
Giọng nữ đáp.
Trong hư không bỗng xuất hiện một đao quang sắc bén.
Đương! Đao quang chém vào một cây đại thụ, nhưng không để lại được cả một
bạch ẩn.
Hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Hư vô chi thứ."
"Hấp thu tất cả chất dinh dưỡng của tồn tại kỳ dị, không bị bất cứ thứ gì tổn
thương, vĩnh viễn không tử vong."
Bá bá bá bá bá bá -- Không thể hiểu được mà bị đánh một cái, điều này làm mỗi
một cành khô trên “Đại thụ"
đều trở nên càng mềm mại, cũng càng hung ác.
Chúng vặn vẹo, vẽ ra từng tàn ảnh trên mặt đất, muốn tìm được những người
đang nấp đi.
Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: “Loại hư vô chi thứ này có thể hút sạch tất cả
mọi thứ của các ngươi, dùng phương thức mấp máy tiêu hóa linh hồn các ngươi,
thẳng đến mấy ngàn năm sau mới có thể hoàn toàn ăn xong linh hồn các ngươi,
cho nên một khi bị chúng ăn thì tốt nhất cầu nguyện mình có thuật pháp tự làm
nổ linh hồn, nếu không chờ đợi các ngươi sẽ là tuyệt vọng vĩnh hằng."
Liễu Bình tránh sau một “Đại thụ”, nhìn lại hư không.
Lúc này Andrea đã bị hắn thu thành thẻ bài, giấu vào sách thẻ, chỉ còn lại hắn
ứng phó cục diện trước mặt.
ấ ố
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Ngươi phát động thuật bản
mạng của yêu tinh: “Ngươi không nhìn thấy ta."
"Ngươi trốn sau một hư vô chi thứ."
"Nó không thể phát hiện ngươi."
Liễu Bình nhìn thoáng qua, mở miệng nói: “Vì sao chúng không ăn ngươi?"
"Bởi vì ta quá khó ăn -- Chúng đành vây khốn ta, không dám ăn ta nữa."
Giọng nữ cười hì hì mà nói.
"Ngươi nói ngươi ở địa cung?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, những cái gai đó có thể giết chết tất cả, gặp phải là chết -- Vì sao
người còn chưa chết?"
Giọng nữ kia tò mò hỏi.
"Ta chết thì cũng đã chết, nhưng vẫn còn sống."
Liễu Bình nói, nhìn thoáng qua gấu trúc bên hông.
Cả người gấu trúc đang không ngừng run rẩy.
Hư vô chi thứ tuy không thể phát hiện Liễu Bình, nhưng mỗi lần xẹt qua bên
cạnh hắn thì gấu trúc sẽ chết một lần! Thật là một nan đề.- - Cho dù có gấu trúc
chết thay, nhưng hắn vẫn không thể bị hư không chi thứ bắt lấy.
Lỡ như bị bắt lấy, cho dù chết thay nhiều lần đến mấy cũng không có ý nghĩa,
những xúc tu đó sẽ trực tiếp hút sạch huyết nhục và linh hồn của hắn.
"Nghe không hiểu, có bản lĩnh thì tới tìm ta đi."
Giọng nữ nói.
Giọng nói của ả cũng tắt.
Liễu Bình đứng tại chỗ bất động, vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng ấn lên sách
thẻ.
"Triệu hoán."
Hắn thì thầm.
Một ánh hồng quang bay vụt đến từ hư không, hóa thành một bộ xương khô
huyết sắc trước mặt hắn.
"Hả? Rõ ràng ngươi có thể triệu hoán những kẻ lợi hại hơn, vì sao còn muốn
triệu hoán ta?"
Bộ xương khô huyết sắc một tay cầm đao, một tay nắm thuẫn mà nói.- - Nó là
anh linh Huyết Hải sơ cấp nhất, cũng là anh linh Huyết Hải đầu tiên mà Liễu
Bình triệu hoán.
"Ta không nỡ lập tức dùng hết tiền cược, triệu hoán người chỉ cần hai mươi
điểm giá trị thu thập thôi."
ễ
Liễu Bình nói.
"Được thôi, người tìm ta làm gì?"
Bộ xương khô huyết sắc hỏi.
"Nếu người chết thì nhất định có thể trở về Huyết Hải đúng không?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, không có cái gì ngăn cản được, ta nhất định có thể trở về Huyết
Hải."
Bộ xương khô huyết sắc tự tin mà nói.
"Được, vậy ta an tâm rồi."
Liễu Bình nói.
"Yên tâm?"
Bộ xương khô huyết sắc ngạc nhiên lặp lại.
Bá -- Những cành khô “Đại thụ"
quất đến, lập tức đánh tan cả bộ xương khô huyết sắc.
Lần này cứ như kích phát cái gì, trong toàn bộ rừng cây, tất cả xúc tu đều rơi
vào điện cuồng, lấy tốc độ vượt qua tưởng tượng đi bắt những khúc xương khô
huyết sắc rơi rụng trên không trung.
Nhưng tất cả xương khô huyết sắc lại cùng hóa thành quang ảnh, trôi vào trong
hư không.
Hư không chi thứ chụp hụt, không cam lòng mấp máy một hồi rồi lại chậm rãi
rụt trở về.
Liễu Bình lẳng lặng quan sát tình cảnh này.
"Chạy giỏi thật, vậy thì tốt."
Hắn cảm khái một tiếng, ánh mắt dừng lại trong hư không.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động ở nơi đó: “Đã tốn hai mươi điểm
giá trị thu thập."
"Trị số thu thập còn lại là: 280 điểm."
"Ngươi có thể tiếp tục triệu hoán anh linh Huyết Hải tiến hành chiến đấu vào
bất cứ lúc nào."
Liễu Bình rơi vào trầm ngâm.
280 điểm, vậy còn có thể triệu hoán mười bốn lần.
Hy vọng có thể làm được.
Hắn ấn tay lên sách thẻ, quát khẽ lên: “Triệu hoán!"
Một ánh huyết quang xuyên thấu hư không mà đến, dừng lại trước mặt hắn, hóa
thành bộ xương khô huyết sắc lần nữa.
ố
Rõ ràng nó có hơi sửng sốt, lập tức hỏi: “Sao người lại tìm ta?"
Bởi vì được triệu hoán đến nên nó có thể cảm ứng được vị trí của Liễu Bình,
nhưng lại nhạy bén không nhìn về hướng hắn, chỉ hỏi bằng cách truyền âm.
Liễu Bình ngượng ngùng nói: “Bởi vì ngươi rẻ nhất... Chúng ta không nói nhiều
lời, ngươi phải lập tức công kích mặt đất, xem có thể tìm được lối vào địa cung
hay không."
Bộ xương khô huyết sắc nhìn hắn mấy giây, miễn cưỡng nói: “... Được rồi."
Bá!
Hư không chi thứ bay vụt đến, lập tức quét bộ xương khô huyết sắc thành
xương nát, hóa thành quang ảnh rồi lại trở về Huyết Hải lần nữa.
"Cái tên này không được rồi."
Andrea nói nhỏ trong sách thẻ.
Liễu Bình cũng có chút đau thịt.
Lại tốn hai mươi điểm mà kết quả không thu hoạch được gì.
Nhưng hiện tại không phải lúc triệu hoán anh linh càng mạnh, dù sao nơi này đã
từng chết mất vô số tù nhân, cả nữ nhân kia cũng chỉ có thể bị cầm tù tại đây.
Cho dù tốn ba trăm giá trị thu thập, triệu hồi ra anh linh Huyết Hải mạnh hơn bộ
xương khô mấy chục lần -- Nhưng cũng không thể đối phó hư không chi thứ.
Đây là điều rất dễ phán đoán.
"Bộ xương khô huyết sắc có linh trí, còn dám cãi nhau đánh nhau với ngươi, ta
đoán nó sẽ tiếp thu giáo huấn, hiểu được thay đổi."
Liễu Bình nói.
"Hừ, một bộ xương khô như nó cũng biết thay đổi á?"
Andrea khinh thường cằn nhằn một câu.
Liễu Bình ấn tay lên sách thẻ, quát khẽ lên: “Triệu hoán."
Trong hư không lại thoáng hiện một ánh hồng quang.
Bộ xương khô huyết sắc rơi xuống, đao và tấm chắn trong tay đã không còn,
nhưng nó đang khiếng một cây cuốc huyết sắc thật lớn.
"A! Ta đào ra địa cung kia thì tháng này ngươi không được triệu hoán ta nữa
đó!"
Nó vừa điên cuồng cuốc đất, vừa gào về hướng Liễu Bình.
"..
Ừ."
Liễu Bình nhún nhún vai và nói.
Danh Sách Chương: