Liễu Bình vừa đi về chỗ ngồi đã nghe thấy mấy tên tu sĩ kia mở miệng nói:
“Đám yêu nhân tác loạn ở nơi này, chỉ sợ chúng ta vừa đi thì chúng sẽ gây ra tai
họa, xem ra phải diệt cỏ tận gốc."
Mấy tên tu sĩ đứng dậy.
Dù sao vẫn phải có một kết quả, nếu không về sau làm sao bọn chúng dừng
chân ở đây được? Tên người Liễu Bình bỗng hiện ra một luồng sát ý, lại nhanh
chóng biến mất.
Lão đạo thở dài, nói: “Trạng thái hôm nay của ta không tốt, xem bói bị nhầm,
thỉnh các vị tiểu hữu tha thứ cho."
Mấy tên tu sĩ đó tự cho là thắng thế, lại không chịu bỏ qua, nhanh chóng ép sát
lên.
Liễu Bình bỗng mở miệng nói: “Trong lòng sư phụ có quá nhiều từ bi, cho nên
quẻ tính hôm nay không chuẩn."
"Chẳng lẽ mấy người này nhất định phải làm theo số mệnh mà quẻ tương thể
hiện sao?"
Lão đạo hỏi.
"Thiên địa bất nhân, đại đạo vô tình, vậy mới thể hiện chúng sinh bình đẳng."
Liễu Bình nói.
Hắn nhìn về phía mấy tên tu sĩ đang áp sát tới.
"Quang ảnh thuật, vi phong thuật –– Đều là tiểu xiếc, các ngươi chỉ vì thể hiện
uy phong trước mặt người khác nên mới dùng ra, lại ham muốn tài vật của
người khác, tâm tính như thế thì tu hành đời này đã đi đến cuối."
"Cũng được, ta tiễn các ngươi một đoạn đường."
Một canh giờ sau.
Bát Tiên Lâu đã không còn người không liên quan.
Vô số những người tu hành nổi lơ lửng giữa không trung, vây quanh cả lâu,
thỉnh thoảng có người tu hành nhận được mệnh lệnh, đi đến các nơi trong thành
thị tìm kiếm tình báo.
Ở trong lâu sớm đã dọn ra mấy cái ghế bành, ngồi trên đó là đại lão của các
môn phái.
Ngồi ở giữa chính là ba nam tử trung niên mặc đạo bào trên người.
Biểu cảm của bọn họ thật nghiêm túc, sắc mặt lộ ra một luồng sát ý như có như
không.
"Ngươi nói --đứa trẻ kia vỗ vài cái lên người thì người đã khỏe lại?"
Đạo nhân ở giữa mở miệng nói.
ấ ề
Nữ tử đoán mệnh kia quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ mà nói: “Đúng vậy, tiền
sự, ta tuyệt đối không nói dối, hắn thật sự vỗ vài cái thì ta đã khỏi, sau đó ––"
Nàng ta nhìn trộm mặt đất bên cạnh một cái.
Mấy thi thể được đặt ở nơi đó.
Hình như chú ý tới ánh mắt nàng ta, một đạo nhân khác mở miệng hỏi: “Ngươi
nói bọn họ thu của ngươi ba mươi văn tiền?"
"Đúng vậy."
"Mấy đệ tử tông môn của ta thì sao?"
"Hai mươi lượng hoàng kim.”.
"Hai mươi lượng hoàng kim? Cũng đáng để bọn họ thay người chữa bệnh một
lần, nhưng cuối cùng tại sao lại xảy ra tranh chấp?"
Nữ tử nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cả người lập tức run rẩy không ngừng.
"Lúc ấy, thật sự là -- thật sự là ——”.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, miệng không ngừng lầu bầu, gần như không có
cách nào nói tiếp.- - Thật sự là quá dọa người.
Vào lúc đó, đứa trẻ kia rút ra một que cời lửa từ bên hông.
Mấy tên tu sĩ thấy vậy thì mở miệng cười khẩy và nói: “Chỉ dựa vào thứ này mà
muốn đánh với chúng ta à?"
"Đã đủ để mắt các ngươi."
Đứa trẻ kia cười nói.
Sau đó đứa trẻ kia cầm lấy que cời lửa cách không chém một cái.
Khi ra tay, hắn trông có vẻ thật bình thản không có gì lạ, thậm chí bởi vì vóc
người còn ngắn hơn cả que cời lửa, cho nên lúc vung lên nhìn cũng có chút
vụng về.
Nhưng cũng chính là cú chém tùy tiện này nên mấy tên tu sĩ cũng chẳng buồn
tránh-- Cả đời nữ tử cũng không nghĩ ra được vì sao những tên tu sĩ kia không
tránh né.
Là trốn không thoát? Hay là cảm thấy căn bản không cần trốn? Không biết.
Nhưng bọn họ đều bị que cời lửa kia cắt đứt cổ họng, cái cổ vặn vẹo rồi ngã
xuống mặt đất.
"Giết người rồi!"
Có người thét lên một tiếng.
Cả tửu lầu rối loạn cả lên, mọi người khóc kêu ầm ầm chạy trốn, chỉ chốc lát
sau đã người đi nhà trống.
Nàng ta cũng đi theo bọn nha hoàn hộ viện chạy trở về, rốt cuộc cũng trốn về
đến nhà.
Ai ngờ chưa đến một canh giờ thì đã có tiền sử tới cửa hỏi tình hình.
ố ế ế ế
Hiện giờ nàng ta quỳ gối ở nơi này, cũng không biết kết cục như thế nào.
Suy nghĩ đến đây, lại nghĩ tới ý cười trên khóe miệng đứa trẻ mắt mù kia khi
hắn giết người, cả người nữ tử không ngừng run rẩy, hai hàm răng đánh vào
nhau, chờ mãi vẫn không phun ra được nửa chữa Ba tu sĩ nhìn nhau.
"Ta tới làm."
Một tu sĩ tiến lên hai bước, ấn tay lên trán nữ tử.
Sưu hồn!
Một phút, Hai phút, Tu sĩ thở dài nói: “Mấy tên đệ tử Luyện Khí lại dám chọc
loại ma đầu này, thật là chết cũng không biết chết như thế nào."
Một đồng bạn hỏi: “Là nhân vật nào?"
"Không rõ lắm, chỉ biết đứa trẻ kia ra chiêu –– lão phu cũng không tránh khỏi
được."
"Ngươi nói cái gì!"
Hai đồng bạn kinh ngạc sợ hãi thốt lên.
Vùng dã ngoại hoang vu.
Hai bóng dáng đang hăng hái đi vội.
"Sư phụ, chúng ta chạy đi đâu?"
Đứa trẻ hỏi.
"Trở về trong miếu dọn dẹp một chút rồi trốn chạy."
Lão giả nói.
"Sư phụ, hôm nay đệ tử dùng thủ đoạn người dạy để phá địch, người có vui
không?"
Đứa trẻ hỏi.
"Hừ! Rõ ràng đã đủ nể mặt bọn chúng, kết quả vẫn muốn tới giết chúng ta, hiện
tại giới Tu Hành thật không bằng những năm đó của bọn ta, ai."
Lão đạo tức giận nói.
"Những năm của người?"
"Đúng vậy, những năm đó bình thản hơn nhiều."
"Sẽ không đánh nhau như vậy sao?"
"Không phải, bình thường chúng ta đều đến đủ người rồi mới đánh, đâu giống
đám người mới này, có ít ỏi mấy người đã dám đi lên giết người, kết quả còn bị
con giết nước lại nữa –– Ngu xuẩn!”.
"Sư phụ rốt cuộc người đứng ở phe nào? Đúng rồi, thật ra là vì sư phụ chưa ăn
no nên mới tức giận đúng không?"
"Không sai, vậy ta nói thẳng! Thật vất vả đồ ăn mới lên hết, ta còn chưa ăn
được một miếng cá chua ngọt kia thì con đã ra tay giết người, giết người là
ố ẳ ế
chuyện tốt gì sao? Chẳng lẽ không biết nói thêm hai câu? Chờ lão đạo ta ăn no
lại động thủ?"
"Sư phụ nói đúng, đúng rồi, khi nào sư phụ dạy con thêm mấy chiêu?"
"Con đã lĩnh ngộ chiêu kia đến cảnh giới đỉnh cao rồi, đúng là nên dạy con một
vài thứ mới, chờ sau này yên ổn rồi nói tiếp."
Bọn họ bỗng dừng lại.
Phía trước là ngôi miếu nát mà hai người cư trú.
Các loại động vật hổ, sói, gấu, hồ ly, chó hoang, huơu, chim vân vân đều xếp
thành một hàng, lẳng lặng chờ ở trước miếu.
"Tuổi còn trẻ mà đã kết bạn với hồ bằng cẩu hữu."
Lão đạo lắc đầu, trực tiếp vào miếu dọn đồ.
"Các ngươi có chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
Một con hươu chậm rãi tiến lên, miệng phun tiếng người: “Chúng ta muốn đi
theo ngài để lúc nào cũng được nghe dạy bảo."
Liễu Bình cười nói: “Chỗ ta không bao cơm, còn lại thì tùy các ngươi, muốn
theo thì theo đi."
Chúng dã thú lập tức phát ra một tiếng hoan hô.
Lão đạo đang đứng trong miếu vung tay áo lên, thu dọn hết đồ vật, đi ra thì nhìn
thấy cảnh tượng này.
Lão liếc nhìn Liễu Bình một cái, cười đến nếp nhăn đầy mặt nở rộ ra.
"Tiểu quỷ đúng là nhạy bén lắm đấy, mang nhiều động vật theo như vậy thì
không bao giờ bị đói chết, còn có thể giết ngay ăn ngay, tươi rối ngon lành."
Lão truyền âm.
Liễu Bình bất đắc dĩ nói: “Chúng đều đã tu đạo, không thể ăn."
"Ngươi thật sự trông cậy vào mang theo một đám yêu để trở thành thành viên tổ
chức của ngươi?"
Lão nhân kinh ngạc nói.
"Không phải, về sau có một số việc không thể luôn do chúng ta tự làm -- chúng
ta phải tu hành, nào có nhiều thời gian như vậy, chúng có thể hỗ trợ."
Liễu Bình nói.
"Về sau để chúng nó nhóm lửa nấu cơm."
"Đúng vậy, sư phụ."
Danh Sách Chương: