Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trường Tuyết, ngươi là người đầu tiên tìm ta sáng tạo kỹ năng -- ngươi thu
thập công đức như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Giết quái vật đấy, trên biển cảnh quốc gia của ngươi có rất nhiều quái vật quấy
nhiễu, ta cứ giết giết giết một hơi, sau đó công đức đã đủ rồi."
Lý Trường Tuyết ung dung mà nói.
Thì ra là thế... Vậy cũng phù hợp với phong cách hành sự của nàng.
"Trường Tuyết, chỗ ta đã không có chuyện gì, người phải tiếp tục tích góp công
đức, tranh thủ tiến giai chiều kiếm pháp này đạt tới trình độ kiếm pháp Kỳ Quỷ
thứ cấp."
Liễu Bình nói.
"Vì sao?"
Lý Trường Tuyết hỏi.
Liễu Bình nói: “Bởi vì tên vừa rồi chỉ là nhân vật nhỏ, chúng ta còn chưa có khả
năng đối phó những quái vật Ác Mộng sau lưng hắn, phải cần đến kiếm pháp
Kỳ Quỷ càng mạnh."
"Vậy ngươi còn ở lại nơi này làm gì? Ngươi thì làm sao?"
Lý Trường Tuyết lo lắng hỏi.
"Ta đã tìm được manh mối mình muốn, có thể tách ra rời đi vào bất cứ lúc nào."
Liễu Bình nói.
"Được, vậy ta sẽ mau chóng tích góp công đức, tranh thủ sớm ngày đến để
người tiếp tục sáng tạo kỹ năng càng mạnh."
Lý Trường Tuyết nói.
Liễu Bình gật đầu nói: “Đi đi, cố lên."
Lý Trường Tuyết cười cười với hắn, thân thể chợt lóe rồi hóa thành một thẻ bài,
bay trở về sách thẻ.- - Kiếm thuật của nàng càng mạnh thì võ kinh sẽ càng
mạnh.
Nói cách khác, công đức hắn thu hoạch được cũng sẽ càng nhiều! Trong lòng
Liễu Bình có thêm một tia an ủi, hắn trực tiếp cất sách thẻ đi, ôm Delia rồi bay
lên trên.
Tất cả mọi thứ chung quanh đều đang sụp xuống, mà khoảng cách từ nơi này
lên mặt đất còn không biết bao xa.
Một kiếm vừa rồi-- Cũng không biết có xử lý được Aland không.
Hẳn là không.
ế
Còn thiếu một chút lực.
Khi nào những người khác có thể thu thập đầy công đức? Nếu Tối Thắng Vũ
Cực Kinh tiếp tục đột phá lên trên, hắn có thể đạt được danh hào mới hay
không? Liễu Bình yên lặng suy nghĩ đủ loại vấn đề trong lòng, sau đó đột nhiên
cúi đầu nhìn xuống.
Delia nằm trong lòng hắn, vẻ mặt an bình, hình như cũng không bị thương gì.
"Kỳ quái, không có tổn thương... Vậy tại sao lại hôn mê chứ?"
Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì lại thấy chiếc nhẫn đến từ Long tộc trên ngón tay
hắn bắt đầu tỏa ra ánh hào quang.
"Yên tâm, không có ai sẽ nhớ tới nàng."
Một giọng nói vang lên bên tai hắn.
Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng, đây chính là giọng nói của vị Phá Tà Long
Linh trước đó.
Tiếng nói của nó vang lên từ chiếc nhẫn: “Liễu Bình, xử lý tốt mọi chuyện đi,
bảo đảm an toàn của bản thân xong thì ta sẽ gặp mặt người trong lúc ngủ mơ."
Ánh hào quang chợt lóe rồi biến mất.
Chỉ thấy Delia trong lòng Liễu Bình bị ánh hào quang nhẹ nhàng chạm vào một
cái, lập tức biến mất tăm hơi.
Liễu Bình giật mình.
Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Thuật pháp Long tộc trên chiếc
nhẫn “Huy hiệu hữu nghị của Long tộc đã được đổi mới."
"Chiếc nhẫn của người ngưng tụ thuật pháp Long tộc mới lần nữa."
"Vạn Long Hống."
"Thuật pháp sóng âm mang tính uy hiếp, tất cả chúng sinh đều bị khuất phục."
"Đeo nó có thể mang theo long uy, khi phóng thích ra có thể làm kẻ địch rơi vào
trạng thái khuất phục trong nháy mắt."
Rốt cuộc là tình huống thế nào? Hình như những Long tộc đó đang làm một
chuyện rất lớn.
Xử lý tốt mọi chuyện... Liễu Bình cẩn thận ngẫm nghĩ lại những lời này, trong
lòng bỗng hiện lên một tia báo động Đúng rồi.
Vừa rồi hắn chỉ trấn an Lý Trường Tuyết, trên thực tế lại không cho nàng ở lại
nơi này.
Bởi vì chuyện kế tiếp cực kỳ khó xử lý.
Nghĩ đến đây, thân thể Liễu Bình rung lên, hăng hái bay lên phía trên.
Bay được chừng mấy chục hơi thở.
Cuối cùng Liễu Bình cũng nhảy lên mặt đất.
Hắn không ngừng lại chút nào mà hăng hái bay vút vào sâu trong hoang dã.
ể ể ể ấ ế
Còn thiểu 20 điểm công huân mới có thể thăng cấp “Chiến Trảm”.
Phải nhanh chóng tìm quái vật có danh hào thiên hướng tà ác, giết một vài con
để gom đủ công đức.
Liễu Bình thả ra thần niệm quét qua mặt đất.
Bỗng nhiên.
Hắn nhìn thấy một ma quỷ ngồi xổm trên mặt đất, đang giết một con rắn độc.
Liễu Bình đang muốn bay qua thì lại thấy ma quỷ kia như nhận ra cái gì, sắc
mặt bỗng biến đổi, biến mất ngay trước mặt hắn..- - Kẻ có thể lăn lộn ở thế giới
tầng chót của Vĩnh Dạ, nhiều ít gì cũng có chút bản lĩnh.
"Chạy nhanh như vậy..."
Liễu Bình nói thầm.
Phía trước cách đó không xa, hư không bỗng mở ra.
Aland vết thương đầy người đi ra, dán mắt nhìn thẳng vào Liễu Bình, cười dữ
tợn và nói: “Nữ kiếm khách kia đi rồi? Xem ra ả cũng ý thức được, nếu ả đánh
tiếp thì tồn tại trên người ta sẽ chú ý tới nơi này."
-- Không phải nàng ý thức được, là ta.
Liễu Bình mặc niệm trong lòng.
"Ngươi chạy không thoát, Liễu Bình, ta nhớ người chỉ còn một chiều, vậy
chuẩn bị chết đi."
Aland giơ trường kiếm lên.
Liễu Bình lại không tính ra tay.
Hắn đánh giá Aland, chỉ thấy cái long khối màu xanh lục kia của hắn ta vẫn êm
đẹp nằm trên đầu.
Khả năng phóng đại uy lực của cái mũ giáp này đối với thuật pháp Long tộc là
1000%! Cơ hội tốt.
Liễu Bình dùng một tay đè lên thanh đao bên hông, tay còn lại nâng lên.
"Vạn... Vạn Long Hồng, hình như là cái tên này."
Hắn mở miệng nói.
Trên chiếc nhẫn bùng lên ánh hào quang mãnh liệt, chiếu sáng bầu trời đêm
chung quanh, cũng chiếu sáng gương mặt của Aland.
Doanh địa.
Chốn hoang dã bên ngoài doanh địa, hai bóng người đi tới từ xa xa.
"Bọn họ đã trở lại."
"Thấy rồi, phải làm thế nào đây? Phải trực tiếp đấu võ à?"
"Không, hiện tại không ai biết số công huân của ai, nhìn tình hình rồi tính tiếp."
"Được rồi."

Trong doanh địa, bốn người lưu thủ yên lặng giao lưu.
Vài phút sau.
Hai bóng người kia đi vào doanh địa.
Là Liễu Bình và Aland.
Trong hai người đều có vẻ mỏi mệt, cứ như trải qua rất nhiều trận chiến.
Lúc này.
Khi bọn hắn đi vào doanh địa, không ai vậy đến kêu Aland là “Thủ lĩnh"
hay nịnh nọt hắn ta nữa.
Aland cũng không để bụng.
Hắn ta chỉ đi theo phía sau Liễu Bình, đi thẳng đến trước lửa trại, sau đó mới
yên lặng đứng yên.
"Ngồi xuống nghỉ ngơi, còn một lát nữa mới đến 12 giờ."
Liễu Bình nói.
Aland nghe vậy thì lập tức ngồi xuống trước lửa trại, hỏi: “Còn có phân phó gì
không?"
"Đã không có."
Liễu Bình nhắm mắt lại, yên lặng điều tức, vận chuyển Linh lực để tích tụ sức
mạnh tiến giai bước tiếp theo.
Bốn người thờ ơ lạnh nhạt đều hơi giật mình.
Aland là Kiếm Thánh! Cho dù mất đi tất cả công huân, hắn ta cũng có niềm
kiêu ngạo của bản thân.
Tại sao mới có một ngày mà đã thần phục thiếu niên này? Chú thuật sư Lão
Cửu nhịn không được mà hỏi: “Aland, rốt cục đã xảy ra cái gì? Thích khách và
tay súng bắn tỉa chết như thế nào?"
Aland nói: “Lúc thám hiểm bị quỷ ảnh giết."
"Cái quỷ ảnh gì?"
"Một loại thuật pháp luật nhân quả."
"Vậy ngươi mất đi tư cách đội trưởng cũng vì điều này à?"
"Đúng vậy."
"Thì ra là thế."
Bọn họ đều có chút do dự.
Nếu nói ban đầu mọi người còn muốn trả thù Aland một chút, nhưng hiện tại
nhìn thấy quan hệ giữa hai người này thì đều cảm nhận được một sự quỷ dị nói
không nên lời.
Hơn nữa vẻ mặt Aland rất kỳ quái, hiện tại trêu chọc hắn ta cũng không phải
việc sáng suốt.
ầ ắ ấ ề ắ
Lỡ như tinh thần hắn ta thật sự xảy ra vấn đề, một khi đánh nhau, chỉ sợ hắn ta
sẽ không e dè gì mà liều mạng.
Mọi người đều suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK