Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sương mù lại lan ra.
Nó biến mất trong làn sương vô biên.
Nhìn lên từ cự trụ đứt gãy, chỉ có thể lờ mờ thấy thân thể không có gì sánh kịp
của nó chậm rãi lặn xuống phía dưới cây trụ.
Trong bóng tối, giọng nói ầm ầm của nó vang lên lần nữa: “Ta sắp tỉnh mộng,
cần năng lượng."
Kẻ cầm dù đúng trên trụ, nói: “Yên tâm, ta đi ngay -- Gã lộ ra vẻ mặt như nhớ
lại, suy nghĩ mấy giây rồi mở miệng lần nữa: “Đi đến thần trụ hoàn chỉnh kia.”.
Gã nhẹ nhàng nhảy lên, lao vào hư không lần nữa, nhiều phiếu đãng đãng đi về
hướng con đường lúc đến.
Bên kia.
Liễu Bình ngồi trên quầy quán bar, chạm ly với một nam một nữ bên cạnh.
Chung quanh thật ồn ào náo động.
Nhưng trước sau không có ai liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không có người
nào tiến đến quấy rầy.
"Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các ngươi."
Liễu Bình cười nói.
"Tên thật thì không thể nói, nói ra sẽ ảnh hưởng mọi chuyện, ngươi có thể gọi ta
là Thời Gian."
Nam tử nói.
"Gọi ta là Huyền Bí là được."
Nữ tử ưu nhã nâng ly và nói.
"Ở lại giúp ta đi -- Chúng ta đã sóng vai chiến đấu nhiều lần như vậy, sao không
tiếp tục như thế?"
Liễu Bình nói.
Nam tử uống ly rượu một hơi cạn sạch, thở dài nói: “Còn nhớ ta đã nói với
ngươi cái gì không? Đường sống duy nhất chính là cần chúng ta thắng lợi cả hai
trận chiến mới được, người phụ trách bên này, mà chúng ta phụ trách bên kia."
Hắn ta nâng tay lên, xòe ra trước mặt Liễu Bình.
Chỉ thấy tay hắn ta trở nên hư ảo trong suốt, sau đó cả người đều hư ảo, cứ như
hắn ta không phải chân nhân, mà chỉ là một ảo ảnh.
Liễu Bình nhìn lại nữ tử.
Chỉ thấy nữ tử tên là “Huyền bí"
kia cũng trở nên hư ảo.

Nữ tử nói: “Chúng ta chỉ là hai ảo ảnh, cho nên thực lực hữu hạn, chỉ có thể
xuất hiện ở thời điểm mấu chốt nào đó, những lúc khác thì phải ngủ đông."
"Bản thể của các ngươi đâu?"
Liễu Bình hỏi.
"Chúng ta chiến đấu ở một nơi khác, chờ thời cơ tới thì người sẽ biết mọi
chuyện, nhưng hiện tại không thể nói."
Nam tử nói.
"Kế tiếp người sẽ đối mặt với tình huống cực kỳ phức tạp, đại khái là vô số thế
giới sinh linh trên thân trụ bắt đầu cảm ứng được niệm quỷ rời đi, chúng sẽ trở
về xem xét tình huống, xem nên chinh phục nơi này, hay là đạt thành minh ước
với nơi này."
Nữ tử nói.
"Sau đó rất nhanh --”.
"Thời đại kia phải mở ra."
"Thời đại nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Thời đại thuộc về Ác Mộng."
Không biết nhớ tới cái gì, nam tử không được tự nhiên mà run run bả vai và nói.
Nữ tử duỗi tay kéo một cái, một thẻ bài bay ra từ trên người Liễu Bình, dừng lại
trong tay nàng.
Đó là thẻ bài “Đấu Trường Hư Không Thành Giới"
kia.
"Nếu sử dụng thẻ bài này trong cuộc chiến kế tiếp thì quá mạo hiểm, ta đưa nó
về chỗ bản thể của ta."
Nữ tử nói.
"Nhưng người có thể giữ lại “Tuần Hành Ngày Và Đêm”, nó sẽ giúp được
người vào thời khắc mấu chốt nào đó."
Nam nhân nói.
Liễu Bình gật gật đầu.
Nếu muốn hại hắn thì bọn họ đã sớm xuống tay.
Quyết định trước mắt bọn họ đưa ra nhất định là có lợi với hắn.
Chỉ thấy hai người buông ly rượu ra rồi đứng lên.
Liễu Bình cũng vội vàng đứng dậy.
"Giờ phải đi sao?"
Hắn hỏi.
ỗ ể
Nữ nhân nói nói: “Chúng ta phải chạy tới chỗ bản thể của mình, báo cho bọn họ
biết chuyện xảy ra ở nơi này."
Nam nhân nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, nói: “Mười lăm phút trước, sứ
giả của những thế giới khác đã tới nơi này gặp ngươi, ngươi phải chuẩn bị sẵn
sàng."
Liễu Bình nói: “Vậy các ngươi bảo trọng."
Hai người cười và gật gật đầu với hắn, sau đó cùng đi ra khỏi quán bar.
Cánh cửa quán bar đóng lại.
Trong phút chốc, toàn bộ quán bar đều rơi vào yên lặng.
Liễu Bình nhìn lại đồng hồ trên tường.
Chỉ thấy đồng hồ bắt đầu quay lùi nhanh, lui trở lại mười lăm phút trước -- Tí
tách, tí tách, Kim giây bắt đầu quay lần nữa.
Quán bar lại khôi phục ồn ào náo động.
Liễu Bình đổ một ly rượu cho mình, thở dài nói: “Sứ giả của những thế giới
khác sao... Cũng không biết rốt cục là dạng thế giới gì."
Câu nói vừa dứt.
Cánh cửa quán bar lại bị đẩy ra lần nữa.
Một nữ tử dáng người yểu điệu, khuôn mặt tinh xảo xuất hiện ở cánh cửa.
Nàng có đôi tai nhon nhọn, làn da cả người trắng nõn như sữa bò, trong đôi mắt
sâu thẳm lộ ra vẻ xem kỹ.
Nữ tử này nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Liễu Bình.
Nàng đi đến trước mặt Liễu Bình, mỉm cười và nói: “Xem ra ta tìm được chính
chủ rồi, chào ngươi."
"Chào ngươi, ngươi là ai?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta đến từ địa quật u ám, đặc biệt đến xem kỹ tình huống của thế giới này,
muốn nhìn xem có thể tìm được người thích hợp để liên thủ hay không."
Nữ tử nói.
"Liên thủ? Vì sao lại phải liên thủ?"
Liễu Bình hỏi.
"Liên thủ chính là đoàn kết, trong muôn vàn văn minh, chúng ta luôn cần minh
hữu ủng hộ, nếu không chỉ có thể chờ các thế giới khác liên thủ tấn công thế
giới, giết con dân, nô dịch linh hồn của chúng ta."
Nữ tử cười nói.
Trên đầu nàng ta lặng lẽ hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Tinh linh U Ám."
ế ầ
Lúc này một tráng hán to cao đi lên trước, đến gần và nói: “Chào người, mỹ
nữ."
"Cút."
Tinh linh U Ám nói.
Tráng hán ngẩn ra, nâng cánh tay lên chỉ vào tinh linh U Ám.
"Đừng động thủ, đi xuống đi, ngươi không phải đối thủ."
Liễu Bình nói với nam nhân kia.
Nam nhân nhún nhún vai, nói: “Như ngài mong muốn."
Hắn ta thu lại cánh tay mới được mở ra, năm nòng súng vừa bắt đầu chuyển
động bên trong chậm rãi ngừng lại.
Tinh linh U Ám cười rộ lên, đặt một khối đá có khắc đầy các phù văn hình ánh
trăng lên bàn.
"Xem ra cả loại phàm nhân này cũng biết ngươi là người mạnh nhất nơi đây --
Nhưng tiếp theo hy vọng ngươi thận trọng một chút, bởi vì cường giả của mỗi
một thế giới đều không phải ăn chay."
Tảng đá hình trăng kia sáng lên.
Một cánh cửa mở ra trong hư không, rất nhanh đã có một rồi lại một sinh vật
hình người đi ra.
Liễu Bình không quay đầu lại mà nói: “Riki, hôm nay ta bao hết quán bar, tính
tiền gấp đôi, nhờ người cho mọi người lui ra ngoài."
"Được."
Bà chủ của quán bar nói.
Đám người lui ra ngoài.
Cuối cùng, trong quán bar chỉ còn lại mười hai tồn tại đến từ các thế giới khác

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK