Kẻ cầm dù duỗi tay ấn lên vai gã, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi nghe thấy không?
Hiện tại xin ngươi giải thích một chút, có lẽ ngươi có thể cung cấp càng nhiều
manh mối cho ta."
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuôi xuống từ trên mặt thần Đêm tối.
Gã gian nan mở miệng: “Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, ai giết ai, ai ăn ai,
đều là chuyện rất bình thường, tựa như ngươi-- ta không rõ vì sao người phải để
ý đến chuyện này."
"Không giống."
Kẻ cầm dù kiên nhẫn nói, “Thần U Ám giấu diếm được quy tắc mà năm đó ta
sáng lập, mang đi một linh hồn -- Đây là chuyện lớn."
"Xin các hạ thả ta, ta cùng ngài đi tìm."
Thần Đêm tối nói.
"Nhưng như bọn họ đã nói đấy, nếu ngươi là thần U Ám thì sao?"
Kẻ cầm dù nhân nói.
Chung quanh im lặng.
Thần Đêm tối cắn răng nói: “Xin cởi bỏ dây thừng trên người ta, ta sẽ nghĩ cách
chúng minh thân phận của mình, đánh mất nghi ngờ của ngài."
Kẻ cầm dù xếp cây dù đen lại, nhẹ nhàng nói: “Vậy quá phiền toái, ta là người
sợ phiền phức."
Gã cúi người xuống, lẳng lặng nhìn thần Đêm tối.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Sương mù hắc ám vô biên toát ra từ sau lưng gã, bỗng hóa thành một đám sâu
nhỏ màu đen, phủ kín toàn bộ tầng lầu bỏ hoang.
Sắc mặt thần Đêm tối biến đổi, không biết nhớ tới cái gì, trong miệng đột nhiên
phát ra một tiếng thét cao đề- xi-ben chói tai.
Râm! Một tiếng động trầm đục vang lên.thần Đêm Tối giãy giụa quá dùng sức,
cho nên cả người và ghế đều ngã xuống mặt đất.
Nhưng gã không dám trì hoãn một giây nào cả, quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng
cầu xin: “Xin tha thứ cho ta! Xin tha thứ cho ta! Để ta làm người hầu của ngài
đi, cầu xin ngài!"
Người kia lẳng lặng đúng.
Hắc trùng vô biên ùa lên, trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn thần Đêm tối.
Trong tầng lầu tĩnh mịch dần dần vang lên vô số những tiếng gặm cắn.
Một giây.
Hai giây.
Tam giây.
Tất cả hắc trùng biến mất hầu như không còn.
Thần Đêm tối đứng lên từ mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
"Không phải hắn."
Thần Đêm Tôi nói với một giọng điệu quái dị.
"Đáng tiếc."
Kẻ cầm dù tiếc nuối mà nói.
Gã bung cây dù đen lên lần nữa, mất hết hứng thú mà nói: “Nếu manh mối bên
này đã gián đoạn, vậy đi làm một sự kiện khác đi... Dù sao đều phải hủy diệt tất
cả."
"Đúng vậy."
Thần Đêm tối nói, sau đó hóa thành một cục thịt máu mấp máy, trực tiếp dung
nhập vào thân thể của Kẻ cầm dù.
Kẻ cầm dù chậm rãi ra khỏi tòa nhà bỏ hoang này.
Bên kia.
Thành phố Vô Tận.
Trong con hẻm nhỏ âm u nào đó.
Một lão giả mặc hắc y ngồi dưới ánh đèn đường, nhắm mắt lại, cứ như đã ngủ.
Bỗng nhiên.
Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng mắng chửi và đánh nhau.
Chỉ chốc lát sau, có người lớn tiếng quát: “Đừng đánh nữa, hắn đã chết!"
"Thật sự đã chết."
"Đi mau!"
Dưới ánh đèn đường, lão giả mặc hắc y ngồi ngay ngắn bất động, cổ họng lại
lăn lộn một cái.
Rất nhanh, bảy tám nam thanh niên mang vẻ mặt sợ hãi chạy ra từ ngõ nhỏ.
Lúc bọn họ đi qua phía trước đèn đường, cứ như hoàn toàn không nhìn thấy lão
giả kia, chỉ lo vội vàng chạy về phía trước.
Cuối cùng.
Tất cả bọn họ đều rời khỏi hẻm nhỏ này.
Mãi đến lúc này, lão giả mặc hắc y mới mở mắt ra, thong thả đứng lên từ mặt
đất.
"Một linh hồn tươi rối, tinh thần phấn chấn bồng bột, tràn ngập tuyệt vọng và bị
thương."
ỗ ỗ ầ
Lão giả nói với ngữ điệu vừa lòng, thuận tiện vỗ vỗ tro bụi trên quần mình.
Lão bước tập tễnh hướng tới ngõ nhỏ.
Đi được một nửa thì lão bỗng dừng lại.
"Thần U Ám, không phải người đang tuần tra thành sao? Vì sao lại đến chỗ của
ta?"
Lão giả hỏi.
Liễu Bình đứng ở đầu ngõ, cười nói: “Gặp một chút phiền toái nhỏ, tuy đã điều
giải thành công, nhưng dù sao cũng bại lộ, ta đoán nhất định sẽ có người muốn
trả thù ta, cho nên không thể không tới trốn một chút."
Lão giả lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nói: “Đúng vậy, muốn làm
người điều giải giữa chúng thần thì thật sự không phải chuyện dễ dàng."
"Cho nên ta cần người trợ giúp, dù sao người mà ta quen biết cũng không nhiều
lắm."
Liễu Bình nói.
"Ta? Giúp ngươi?"
Lão giả nhìn chằm chằm hắn rồi nói: “Giá cả để ta ra tay rất cao."
"Yên tâm."
Liễu Bình nói.
Hắn lật tay lấy ra thẻ bài “Đấu Trường Hư Không Thành Giới”, nhẹ nhàng vứt
ra ngoài.
"Ta chỉ mượn thân phận của ngươi để dùng một chút, không cần ngươi ra tay
với những người khác."
Phanh! Thẻ bài nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Chỉ một thoáng, lão giả và Liễu Bình cùng biến mất khỏi ngõ nhỏ.
Vẫn là ngõ nhỏ kia.- - Nhung hình như có cái gì bất đồng.
Lão giả hắc y như suy tư gì mà đánh giá chung quanh, trầm ngâm nói: “Thân là
chấp pháp giả mà lại tới gây chuyện với ta, có phải có gì không đúng không?"
"Không đúng chỗ nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Trong những thần linh Tử Vong, ta cũng được xem là tương đối giữ quy tắc,
thật sự không rõ vì sao lại chọc phải ngươi..."
Lão giả vừa nói vừa nhìn thật sâu vào mắt Liễu Bình, quát khẽ lên: “Cướp đoạt:
Vạn Vật Tiêu Ma."
Trước mắt Liễu Bình lập tức hiện ra hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Thuật công
kích mạnh nhất khi người làm thần U Ám: Vạn Vật Tiêu Ma đã không thể sử
dụng được nữa."
ế ề ầ
"Sức mạnh cướp đoạt này đến từ nguyền rủa Kỳ Quỷ của thần linh Tử Vong:
Tội Phạt."
"Cái giá phải trả là sức mạnh của thần linh Tử Vong sẽ suy yếu đi một phần."
Liễu Bình nao nao, lên tiếng tán thưởng: “Lợi hại, chỉ cần tiêu phí một phần sức
mạnh là có thể tước đoạt thuật công kích mạnh nhất của ta."
Lão giả hắc y nói: “Trong đông đảo sinh mệnh Kỳ Quỷ, ta được xem là nhóm
sống lâu nhất, người biết vì sao không?"
"Vì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Vì những tên có gan khiêu chiến tử vong đều trở thành đối tượng bị tử vong
cắn nuốt, chưa bao giờ có ngoại lệ."
Lão giả hắc y nói.
"Thật ra ta đã bắt đầu hối hận."
Liễu Bình thở dài nói.
Lão giả hắc y ôn hòa cười, nói: “Yên tâm, ta sẽ chậm rãi ăn ngươi, bảo đảm
ngươi có đầy đủ thời gian để hối hận và tuyệt vọng."
Lão đi về hướng Liễu Bình.
Bỗng nhiên, trong hư không xuất hiện vô số những sợi dây nhỏ, hoàn toàn bao
phủ lão giả hắc y vào trong đó.
Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: “Toái Thi Vạn Đoạn."
Bá bá bá lả tả -- Tiếng chém sắc bén như không khí bị tua nhỏ vang lên hết đợt
này đến đợt khác.
Toàn thân lão giả bỗng bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh lục, rít gào lao ra khỏi
một mảnh hư không dày đặc những sợi tơ kia.
Nhưng ở phía trước lão, một nữ tử tuyệt sắc cầm cự kiếm trong tay đang chờ
lão.
Danh Sách Chương: